Chương 2 - Mảnh Ghép Đẫm Máu

Ta vốn đã không ưa cái thói lỗ mãng của hắn, từng lớn tiếng quở trách ngay giữa đám đông, không ngờ vô tình giúp được Thanh Huy.

Sau khi nàng rời đi không bao lâu, cánh cửa phòng lại khẽ mở.

Là một tiểu tư xa lạ, tay cầm gói giấy dầu cùng thuốc trị thương, nói là công tử Tạ đưa đến, còn dặn ta yên tâm chờ đợi.

Mở ra xem, là bánh phù dung ta yêu thích nhất.

Không ngờ Tạ Thanh An vẫn còn nhớ điều ấy.

Trong lòng ta tràn đầy ấm áp, Thanh Huy nói đúng, rồi sẽ có một ngày mây tan thấy trăng.

Ta không thể tiếp tục buông xuôi, càng không thể chịu đòn oan uổng phí.

Kẻ đầu tiên ta muốn báo thù, chính là tên quản sự phủ vương từng “quan tâm đặc biệt” đến ta.

Thương thế vừa lành, ta liền tranh thủ mọi lúc rảnh quan sát nhất cử nhất động của hắn, chú ý từng đường đi nước bước.

Ngay cả bạc vụn tích góp được bao lâu, ta cũng đem ra chia cho người để lần tìm dấu vết tội trạng.

Cuối cùng một ngày nọ, A Hợp – một vũ cơ như ta – lặng lẽ kể rằng tên quản sự kia làm chuyện xấu vô số:

Dùng quyền ép buộc các nha hoàn nhan sắc, miệng lời dâm ô tục tĩu.

Ta cảm tạ A Hợp, ghi lại từng điều từng điều.

Không bao lâu sau, còn phát hiện hắn biển thủ bạc quỹ không ít.

Gom đủ chứng cứ, ta quỳ ngoài thư phòng xin cầu kiến Thụy vương.

Hắn vẫn như thường lệ, nghiêng người nằm trên giường êm, phe phẩy quạt, bên cạnh có nha hoàn đang đưa nho tận miệng.

“Là Lạc An à? Lại muốn kêu oan gì nữa đây?”

“Tiện tỳ cáo giác quản sự tư túi bạc quỹ, quấy rối nha hoàn, lạm quyền mưu lợi, coi thường vương gia.”

Ta dứt lời, trình toàn bộ chứng cứ đã thu thập.

Thụy vương tựa như thực sự hứng thú, lần đầu nhìn thẳng vào ta.

A Hợp cũng đến ngoài cửa, quỳ gối tố cáo quản sự đã mấy lần có ý đồ sàm sỡ, xin vương gia minh xét.

Vương gia lập tức truyền gọi quản sự đến, ra lệnh hắn thành thật khai nhận, nếu có nửa câu gian trá, sẽ ném thẳng vào ngục hình.

Quản sự nước mắt nước mũi giàn giụa, nói mình trung thành nhiều năm. Vương gia thẳng chân đá lăn ra đất.

“Chặt gân tay, đánh trượng một trăm, đuổi khỏi phủ. Bổn vương không muốn thấy hắn thêm lần nào nữa.”

Hiếm thấy vương gia tức giận đến vậy, ai nấy nín thở, đồng loạt lĩnh mệnh.

Ta âm thầm thở phào.

Vạt áo phức tạp của vương gia lướt qua trước mắt, bỗng khựng lại.

Ngẩng đầu lên, thấy khóe mắt hắn thoáng qua ý cười, rồi nghênh ngang rời đi.

Hắn… có vẻ rất vui?

4

Ba ngày sau, quản sự mới nhậm chức.

Người này chính trực, sạch sẽ khí chất trong phủ, cuộc sống của ta cũng dễ thở hơn nhiều.

Hôm nay hiếm có thời gian rảnh, đang định tìm việc giết thời gian thì gặp ngay Tạ Thanh An với nụ cười ôn nhu, tay cầm bánh phù dung ta yêu thích.

Ta bước tới chào, chàng nhỏ nhẹ trò chuyện, còn bảo muốn dẫn ta ra khỏi phủ.

Ta có hơi chần chừ, sợ trái quy củ. Nhưng chàng đã chìa tay ra, nói mọi sự đã sắp xếp thỏa đáng.

Chàng đưa ta lên nơi cao nhất Đại Đô.

Ngước mắt nhìn, đêm mênh mông trải khắp, trăng sáng gió nhẹ, lửa hoa đùng đoàng giữa trời.

Chàng khẽ cắm lên tóc ta một cây trâm hoa hải đường.

“Đầu năm mới, chúc nàng vạn sự bình an.”

Ta nhìn chàng đầy kinh ngạc, lòng rối bời muôn phần, nghẹn lời hồi lâu, chỉ thốt được một tiếng cảm tạ.

Dẫu ta nay khốn cùng đến vậy, Tạ Thanh An vẫn đối đãi như xưa, chưa từng đổi thay.

“Những ngày qua ta đã thu xếp xong hết thảy, bảy ngày nữa, giờ tý, ta đợi nàng tại cổng thành. Nàng có nguyện cùng ta rời khỏi Đại Đô không?”

Đi cùng chàng về phương Nam, thoát khỏi hỗn loạn nơi này, sống một cuộc đời mới dưới thân phận mới, có vẻ chẳng có gì để từ chối.

Nhưng thù nhà chưa trả, cốt nhục chưa yên mồ, chẳng lẽ ta cứ thế trốn chạy, đổi tên đổi họ, sống mòn cả đời sao?

Song… kẻ giết cả nhà ta là hoàng đế, mà ta nay đã trắng tay, còn gì để đối đầu cùng trời?

Lưỡng lự hồi lâu, ta nắm chặt cây trâm hải đường bên tóc.

“Đa tạ chàng đã chu toàn. Ba ngày nữa, ta sẽ cho chàng đáp án.”

Rời hay ở, đêm ấy ta trằn trọc nơi giường, mãi không thể ngủ.

Dứt khoát ra ngoài hóng gió, bất ngờ gặp A Hợp với sắc mặt tái nhợt, giờ này nàng sao lại ở đây?

A Hợp nói thân thể không khỏe, vậy mà quản sự lại bắt nàng mang trà tới thư phòng nơi vương gia đang bàn chính sự, việc vốn chẳng đến lượt nàng.

“Để ta giúp.”

A Hợp là người thân với ta nhất trong phủ, cũng từng cùng ta vạch tội quản sự trước, nàng gặp chuyện sao ta có thể làm ngơ.

A Hợp vội vã cảm ơn, ta mang khay trà đến trước thư phòng, định gõ cửa xin vào, lại bất ngờ nghe thấy giọng Tạ Thanh An:

“Xin vương gia yên tâm, Tô Lạc An nhất định sẽ đồng ý đi cùng thần. Đến lúc đó, người cứ sai người canh sẵn ở cổng thành mà bắt.

Dám bất trung với người, loại nô lệ có tâm tư riêng thế này, tùy vương gia xử trí là được.

Chỉ là nghe nói vừa khuyết một chức Điển Nghi, thần cả gan thỉnh cầu vương gia đề bạt.”

Giọng nói rõ ràng, từng chữ không sai.

Tay ta run rẩy, suýt làm rơi cả khay trà, toàn thân lạnh buốt như chìm trong hầm băng.

Rõ ràng mới hai canh giờ trước, người ấy còn đứng trên tường thành, ân cần thâm tình nói sẽ bảo vệ ta cả đời.

Vậy mà giờ đây, người ta từng dốc lòng tin tưởng, lại muốn lấy mạng ta để đổi lấy con đường thăng tiến.

Ta giao khay trà cho cung nữ trực đêm, lặng lẽ quay về phòng, lặng lẽ vuốt ve bình sứ chứa độc dược trong tay.

Kẻ muốn mạng ta, không nên sống thêm phút nào.

Đã đến lúc, thứ này phát huy tác dụng.

5

Ba ngày sau, ta thản nhiên đồng ý với lời đề nghị của Tạ Thanh An.

Chàng tựa như vui mừng khôn xiết, nắm chặt lấy tay ta, miệng hứa hẹn sẽ đối xử tốt với ta suốt quãng đời còn lại.

Ta chăm chú nhìn chàng, song chẳng thể nào nhìn thấy trong mắt người ấy lấy một tia hổ thẹn.

Có lẽ, đây mới chính là bản chất thật của Tạ Thanh An – người mà ta xưa nay chưa từng thật sự hiểu rõ.

Công bằng mà nói, hiện tại ta chỉ là một vũ cơ rẻ mạt như cỏ rác, Tạ Thanh An muốn dùng ta để đổi lấy con đường thăng tiến cũng không phải chuyện lạ.

Nhưng… ta sẽ không tha thứ.

Đến ngày hẹn, Tạ Thanh An sai người đến đón. Ta mang theo hành lý gọn nhẹ, rời khỏi vương phủ.

Chàng đã chờ sẵn ở cuối phố dài. Thấy ta tới, liền nắm tay ta thật chặt, đưa ta thẳng hướng cổng thành.

Ta cố tình đi chậm lại, quả nhiên thấy hắn cau mày, lặng lẽ thúc giục.

Giờ đã đến canh ba, trên đường chỉ còn bóng dáng hai người bọn ta kéo dài dưới ánh trăng.

Thấy sắc mặt hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, ta lấy trong lòng ra một miếng bánh như ý gói cẩn thận, nhét vào miệng hắn.

“Đây là món huynh thích ăn nhất hồi nhỏ.”

Cũng như Tạ Thanh An nhớ sở thích của ta, ta cũng từng ghi lòng tạc dạ thói quen của hắn.

Hắn hơi giãn mày, nói đã có người đợi sẵn ở cổng thành, phải nhanh rời khỏi đây.

Đợi hắn nuốt miếng bánh, ta không bước thêm bước nào, chỉ đứng lại tại chỗ, lạnh lùng nhìn hắn.

“Tạ Thanh An, ngươi gấp đến thế để đưa ta đến chỗ chết sao?”

Thấy hắn ngơ ngác sững sờ, ta bật cười lắc đầu.

“Từ khi chín tuổi quen nhau, ta một lòng tin tưởng ngươi. Những kẻ muốn lấy mạng ta không ít, nhưng ngươi là người khiến ta đau lòng nhất.”

Nét cười trên môi hắn chậm rãi tan biến, hiện ra một bộ mặt mà ta chưa từng thấy.

“Ngươi đã biết rồi, thì sao chứ? Ngươi còn tưởng mình là nhị tiểu thư Tô gia, được người người yêu mến như trước sao?

Lương tâm có ích gì, tình nghĩa mấy năm thì sao?

Dùng mạng của ngươi đổi lấy đường hoạn lộ cho ta, đó là giá trị lớn nhất mà Tô Lạc An hiện tại có thể mang lại.”

Bộ dạng hắn bộc lộ rõ vẻ hiểm ác, thản nhiên thừa nhận.

Ta lặng lẽ ngắm nhìn, thì ra người bạn thuở nhỏ của ta lại là kẻ như thế.

Thì ra bao nhiêu săn sóc, quan tâm của hắn năm ấy, chỉ là để biến ta thành bậc thang cho hắn trèo cao.

Trước kia, đọc những truyện về bạn phản bội, thân nhân quay lưng, ta chỉ biết thở dài cảm thán.

Nào ngờ có ngày chính mình trải qua mới thấm nỗi đau thấu tận tâm can ấy.

Thấy hắn định ra tay bắt ta mang đi lĩnh thưởng, ta lùi lại một bước, nghiêng đầu cười khẽ:

Đ..ọc, full tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

“Bánh như ý có ngon không? Ta đã bỏ thuốc trong đó rồi.”

Sắc mặt Tạ Thanh An sững sờ, gào lên mắng chửi không ngừng.

Ta không buồn đáp lại, chỉ lùi lại thêm vài bước, đứng xa mà nhìn hắn giãy giụa trong đau đớn khi độc dược phát tác.

Đó vốn là đường lui ta tự chuẩn bị cho bản thân, cuối cùng lại dùng cho chính hắn.

Chẳng đến một tuần trà, Tạ Thanh An lịm xuống trước mắt ta, lìa đời.

Đây là lần đầu tiên ta giết người, mà lại giết chính người bạn thân năm năm của mình.

Nếu mẫu thân và tỷ tỷ biết kẻ sợ tối như ta lại có gan hạ độc người khác, hẳn sẽ vì quá sốc mà sống lại mất thôi.

Nghĩ đến đây ta khẽ bật cười, nhưng nước mắt lại chảy xuống chẳng ngừng.

Từ giây phút này, ta thật sự chỉ còn lại một mình.

Ta kéo xác hắn vào ngõ vắng, liếc nhìn lần cuối, rồi xoay người rời đi.

Giờ không thể rời khỏi thành, cũng chẳng thể quay về vương phủ, ta biết đi đâu?

Ngẩng đầu nhìn bầu trời thăm thẳm, đêm nay trăng sáng thanh tịnh.

Đúng rồi… Thanh Huy tỷ tỷ!

6

Ta quay đầu đến Long Thúy Các, khác hẳn con phố vắng lặng vừa rồi, nơi này phồn hoa náo nhiệt.

Mụ bà vốn không muốn để ta vào, ta đưa cây trâm hoa hải đường do Tạ Thanh An tặng, bà ta mới miễn cưỡng nhường lối.

Nghe ta nói muốn gặp Thanh Huy, bà không ngăn cản, chỉ tiện tay chỉ lên nhã gian tầng hai.

Thanh Huy ra mở cửa đón ta, nhưng ta liền lạnh cả sống lưng, sững người tại chỗ.

Bởi vì trong phòng, Thụy vương đang ngồi ngay ngắn bên bàn, tay phe phẩy quạt, mỉm cười nhìn ta.

Ta lập tức muốn quay đầu chạy trốn, nhưng Thanh Huy nắm lấy cổ tay ta, lắc đầu nhẹ, đúng lúc đó giọng Thụy vương vang lên:

“Giờ này đến đây, hẳn là đã hạ độc Tạ Thanh An? Xác vứt ở đâu?”