Chương 1 - Mảnh Đời Gãy Vỡ
1
Tại tiệc cưới của chị họ, mẹ tôi rạng rỡ tiến đến đưa cho chị ấy một phong bì đỏ dày cộp.
“Hân Hân à! Dì cho con bao lì xì 88.000 tệ, đừng chê ít nhé!”
Cả hội trường xôn xao, ai nấy đều không ngừng khen ngợi: “Nhìn dì cô gái này mà xem, thật là rộng rãi.”
Mẹ nghe vậy thì càng đắc ý, ánh mắt đầy kiêu hãnh quét một vòng xung quanh. Bà nắm tay chị họ, quay về phía chú rể lớn giọng nói:
“Hân Hân là do tôi nhìn lớn lên, còn thân hơn cả con gái ruột của tôi. Nếu cậu dám làm con bé tổn thương, tôi – người dì này – sẽ là người đầu tiên không tha thứ.”
Chú rể cười ngượng, liên tục cam đoan:
“Con đối với Hân Hân, đến trái tim cũng muốn móc ra cho cô ấy. Dì yên tâm, chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra.”
Đúng lúc này, chiếc nhẫn trên tay chị họ không biết vì sao đột nhiên rơi xuống, lăn một vòng rồi biến mất dưới gầm bàn.
Không khí đang vui vẻ bỗng trở nên hỗn loạn.
Mẹ tôi lập tức đánh mạnh vào người tôi mấy cái, lớn tiếng quát:
“Không thấy nhẫn của chị họ con rơi xuống gầm bàn à? Còn không mau tìm!”
Tôi đứng tại chỗ, bối rối, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.
Lý do rất đơn giản: Những người tham dự hôn lễ hôm nay đều mặc lễ phục lộng lẫy, còn tôi thì chỉ mặc một chiếc váy ngắn màu đen đơn giản. Việc chui xuống gầm bàn để tìm nhẫn không chỉ lúng túng mà còn có nguy cơ bị l,ộ h,àng.
Thấy tôi đứng bất động, mẹ tôi tức giận véo mạnh cánh tay tôi:
“Con có còn lương tâm không? Chị họ con bình thường đối xử với con tốt như thế. Hôm nay là ngày cưới trọng đại của chị, con không thấy chị tốt được phải không?”
Tôi đau đến mức muốn gạt tay mẹ ra nhưng lại bị bà đẩy mạnh qua một bên.
Không may, ngay cạnh chỗ chúng tôi có một tháp ly rượu cao chót vót.
Trong sự hỗn loạn, không biết ai đó vô tình va phải, tháp ly chao đảo rồi đổ ập xuống chỗ tôi ngã.
Tôi và tháp ly đổ sập cùng nhau, một cảnh tượng m,áu đỏ rực hiện lên trước mắt. Trước khi ngất lịm, tôi chỉ nghe thấy những tiếng ồn ào ngày một xa dần, xa dần…
2
Tôi chìm vào một giấc mơ dài, mơ về những ký ức thời thơ ấu mà tôi không muốn nhớ lại.
Trong mơ, dì tôi đang phẫn nộ, giận dữ hét vào mặt bố mẹ tôi:
“Hân Hân không phải con của hai người đúng không?
“Ngày xưa thực hiện kế hoạch hóa gia đình, con thứ hai lại là con gái, hai người muốn có con trai nên đem Hân Hân đăng ký làm con tôi, để tôi – một góa phụ – sau ba năm chồng mất lại bỗng dưng có một đứa con gái.
“Hân Hân lúc ấy đã ba tuổi, vậy mà các người vẫn khăng khăng đăng ký thành sơ sinh. Làm cha mẹ mà như thế sao?”
Mẹ tôi lí nhí trả lời:
“Không phải vì muốn sau này chị già rồi có người chăm sóc, lúc mất đi cũng có người lo ma chay cho sao?”
Nghe vậy, dì tôi càng giận dữ, chỉ tay vào mặt mẹ tôi, chửi thẳng thừng:
“Cô có chút lương tâm nào không? Anh rể của cô! Chính vì đi thăm đứa con của cô mà anh ấy bị t,ai n,ạn mất m,ạng. Nếu không vì cô, tôi và Kiến Quốc đã có con của riêng mình từ lâu, đâu cần nuôi con các người để lo chuyện dưỡng lão?”
Bố tôi, một người thật thà, chỉ ngồi cúi đầu rít thuốc, không nói một lời dù bị mắng thẳng vào mặt.
Mẹ tôi cũng im bặt, không còn chút dáng vẻ dữ dằn thường ngày hay đôi co với hàng xóm.
Dì tôi càng nói càng hăng:
“Bây giờ Hân Hân sắp vào tiểu học rồi, việc này vốn là của cha mẹ nó phải lo. Các người đưa tôi 100.000 tệ, cộng thêm tiền bồi thường của Kiến Quốc, tôi mới có thể mua được nhà trong khu trường học, cho Hân Hân học trường tốt hơn.
“Nói cho cùng, tôi làm tất cả đều vì Hân Hân.
“Các người chẳng lẽ không thấy mình mắc nợ Hân Hân sao? Các người có còn là người không? Làm cha mẹ mà như thế sao?”
Mẹ tôi bị ba câu hỏi dồn dập này làm bật khóc nức nở. Cuối cùng, bà đứng lên lấy ra số tiền 100.000 tệ mà gia đình đã để dành bao năm.
Trong ký ức của tôi, dì thường xuyên đến nhà đòi tiền, lần nào cũng nhắm vào bữa ăn mà đến.
Thấy trong nhà có gì ngon là lập tức lấy đi, ngay cả món mặn trên bàn cũng không chừa.
Bố mẹ tôi mỗi lần đều im lặng.
Nhưng lần này không giống.
Mẹ tôi đã đưa 100.000 tệ cho dì, cũng là đưa ra giới hạn cuối cùng của bà.
Từ đó, tôi buộc phải nhường nhịn mọi thứ.
Bất cứ khi nào tôi phản kháng dù chỉ một chút, mẹ sẽ khóc lóc kể lể rằng bà mang nỗi day dứt với dì, rằng việc đưa con ruột mình cho người khác nuôi là nỗi đau đớn đến thế nào.
Tôi nhớ rõ buổi chiều hôm ấy, khi dì cầm thẻ ngân hàng đi ra với vẻ mặt ngạo mạn, ánh mắt thoáng chút thương hại khi nhìn tôi đứng ở cửa, và cả những lời mẹ mắng tôi:
“Còn nhỏ mà đã nghe lén! Cái thứ con gái vô dụng, gặp dì không biết chào hỏi. Tao không biết cái bộ dạng nhút nhát của mày giống ai nữa!”
3
Lúc mẹ ném dép vào người, tôi giật mình tỉnh giấc.
Toàn thân mồ hôi lạnh làm đau nhức các vết thương, khiến tôi nhớ ra tất cả.
Cơ thể tôi rùng mình vì lạnh, mồ hôi thấm qua vết thương khiến từng cơn đau buốt lan ra khắp người, như thể sự ngạt thở đang dâng lên, bóp nghẹt lấy tôi.
Vẫn là giấc mơ đó.
Kể từ ngày ấy, cơn ác mộng này thường xuyên tìm đến, quấy nhiễu tôi suốt hơn hai mươi năm.
Giọng nói của đồng nghiệp Tiểu Văn vang lên bên cạnh:
“Chị Vũ, chị sao thế? Lại gặp ác mộng à?”
Tôi quay đầu nhìn cô ấy, bắt gặp ánh mắt lo lắng. Tôi mở miệng định nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
Cô ấy vội đi rót cho tôi một cốc nước ấm, rồi đưa cho tôi.
Tôi cúi đầu, uống từng ngụm nhỏ, cố gắng che giấu sự run rẩy trong giọng nói:
“Sao lại là em? Mẹ chị đâu?”
Cô ấy ấp úng, mãi không trả lời.
Một lúc sau, cô ấy do dự nói:
“Bác sĩ nói khi xe cấp cứu đến, không có ai chịu đi cùng chị.
“Sau khi xử lý khẩn cấp, họ mới tìm thấy điện thoại của chị và gọi cho người gần nhất trong danh bạ. Lúc đó, họ gọi cho ba mẹ chị nhưng không ai nghe máy, nên gọi cho em.”
Nghe đến đây, một giọt nước mắt rơi xuống cốc nước tôi đang cầm.
May mà tôi cúi đầu, nên trông không quá thảm hại.
Tôi cố nén cơn run rẩy, chậm rãi nói:
“Viện phí hết bao nhiêu? Chị sẽ chuyển cho em. Cảm ơn hôm nay đã giúp chị, đợi xuất viện chị sẽ mời em ăn cơm.”
Tiểu Văn không nói gì, khẽ gật đầu rồi rời khỏi phòng.
Cửa vừa đóng lại, tôi không thể kiềm chế thêm, bật khóc nức nở.
Đây là mẹ tôi.
Con gái gặp nạn, bị đưa đến bệnh viện cũng không chịu đi cùng.
Con gái nằm viện, bà cũng không đến thăm.
Con gái bị thương nặng, ngay cả một cuộc điện thoại bà cũng không buồn gọi.
Đây chính là mẹ tôi.
Trong khoảnh khắc cảm xúc dịu đi, những ký ức lại tràn về, làm tôi chìm vào dòng hồi tưởng:
Năm tôi 8 tuổi, chị họ nhất quyết dắt chú chó kiểng mà bố tôi đang giữ giùm sếp đi dạo. Sau khi về, chị tiện tay ném dây dắt chó vào sân rồi bỏ đi. Chú chó chạy mất.
Tôi, lúc đó đang trong phòng làm bài tập, chẳng hề hay biết gì, lại bị bố mẹ về nhà mắng mỏ và đ,ánh đ,ập thậm tệ.
Nhưng trước đó, tôi từng bị con chó ấy cắn, đến mức không dám lại gần nó, làm sao tôi có thể dắt nó đi dạo được?
Năm tôi 12 tuổi, bố đi làm, mẹ đến nhà chị họ để nấu bữa sáng giúp chị chuẩn bị thi cấp hai, rồi khóa cửa nhốt tôi trong nhà.
Tôi bỏ lỡ buổi thi sáng hôm đó và chỉ có thể theo sự phân lớp tự động của trường, phải học ở một ngôi trường cách nhà rất xa, bắt đầu cuộc sống nội trú.
Năm tôi 15 tuổi, mẹ bán căn nhà của gia đình để hỗ trợ chị họ học trường trung học tư thục đắt đỏ, khiến tôi phải chen chúc trong phòng khách, không còn không gian riêng cho mình.
Từ nhỏ đến lớn, chị họ có riêng một căn phòng để chứa đồ chơi, còn tôi thì chẳng có món nào.
Sinh nhật tôi thường bị gộp chung tổ chức sớm hai tháng tại nhà dì, nhưng đến ngày thật thì chẳng ai nhớ.
Mỗi năm vào đêm giao thừa, mọi người ăn uống xong đều ra ngoài chơi, còn tôi phải ở lại dọn dẹp cùng mẹ, sau này lớn hơn một chút thì hoàn toàn làm một mình.
…
Có quá nhiều bất công bủa vây lấy tôi, khiến trái tim tôi nặng nề.
Tình yêu mẹ dành cho tôi vừa ít ỏi, nhưng lại không đến mức quá ít.
Không ít đến mức khiến tôi quyết tâm rời bỏ gia đình, nhưng cũng không đủ để tôi lớn lên như một đứa trẻ bình thường.
Nước mắt không ngừng rơi, làm xót những vết thương trên mặt, đến mức tôi tê liệt với cơn đau.
Thật lâu sau, tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ với bản thân:
Thêm một cơ hội cuối cùng đi, cho họ cũng như cho chính mình.
Tôi cầm điện thoại lên, gọi cho mẹ.
Trong điện thoại, tôi nghẹn ngào, giọng nói run rẩy:
“Mẹ, con bị nhiều vết thương lắm, cần nằm viện…”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng:
“Mẹ biết rồi. Con nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Xong việc bên này mẹ và bố sẽ đến thăm con.”
Tôi há miệng định nói, nhưng lại không phát ra tiếng.
Từ nhỏ đến lớn đều như thế, mẹ luôn nói gia đình nghèo, bố mẹ kiếm tiền không dễ, bảo tôi phải nghĩ cho họ, phải tiết kiệm.
Lâu dần, mỗi lần xin tiền từ bố mẹ, tôi đều cảm thấy có lỗi, không biết mở miệng thế nào.
Giọng nói không kiên nhẫn của mẹ vang lên:
“Còn chuyện gì không? Hân Hân bên này đang cần mẹ giúp. Không có thì mẹ cúp máy đây.”
Tôi nhắm mắt lại, câu nói tôi đã tập đi tập lại cả ngàn lần cuối cùng cũng bật ra:
“Mẹ, nằm viện cần nộp 20.000 tệ, mà mẹ cũng biết lương con làm đều đưa mẹ giữ…”