Chương 9 - Mạch Thượng Hoa Khai

Lý Tùng Thanh ngẩn ngơ mãi đến lúc này mới hiểu ra mình đang gặp phải rắc rối gì. Hắn nhớ lại lúc sớm nay nhận được nhiệm vụ đi hái mẫu đơn đã lang thang khắp kinh thành để tìm kiếm. Dù sao cũng hoa dâng lên cho Hoàng đế nên hắn không dám tùy tiện chọn bừa một đóa. Vì thế khi ở ven hồ Thái Dịch mờ ảo sương khói đã chọn được một gốc hoa thì đúng lúc Thượng Trí quốc sư đi ngang qua, hỏi hắn đang tìm gì.

Hắn trả lời là tìm đóa mẫu đơn đẹp nhất kinh thành. Thượng Trí quốc sư bèn chỉ dẫn cho hắn đến Bạch Hộc Tự mà tìm, mẫu đơn đẹp nhất kinh thành đều ở nơi ấy.

Bạch Hộc Tự là từ đường của Hoàng tộc, người bình thường không được tự tiện bước vào. Nhưng tân khoa Thám hoa may mắn có Thượng Trí quốc sư dẫn đường nên mới thuận tiện vào nơi không cách xa Thái Dịch hồ là mấy, vô tình lại chọn nhầm đóa mẫu đơn của Hoàng đế bệ hạ. Cẩn thận hồi tưởng lại, chỉ riêng loại mẫu đơn đỏ thắm này được trồng trong một chậu lớn bằng hoàng ngọc bên trong đình trúc, đóa hoa kiêu ngạo khoe sắc hương, hương khí hút người, tôn quý dị thường. Thượng Trí quốc sư nhác thấy cũng chẳng cả kinh ngăn cản, chỉ chậm rãi cười gật đầu bảo rằng chọn thật tốt.

Tốt, đương nhiên là tốt, tốt đến mức tay hắn có khi sẽ bị chém mất nữa kìa.

Khó khăn lắm hắn mới có ý nghiêm túc làm một việc, kết quả là cũng làm không xong. Lý Tùng Thanh nhất thời không biết nên làm sao, lòng tự hỏi mình có nên quỳ xuống lê gối khóc lóc van xin, cầu Hoàng đế mở lượng hải hà tha cho hắn một mạng. Hoặc giả làm ra vẻ đường hoàng mà bảo rằng “không biết không có tội”.

Hoàng đế im lặng nhìn Lý Tùng Thanh, hắn lại ngơ ngẩn nhìn ngài, hai người bỏ mặc hết thảy những nghị luận xung quanh, chỉ chăm chú theo dõi nhau.

Mấy hôm trước ở đại điện, Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy Lý Tùng Thanh một cách mơ hồ, cảm giác hắn chẳng mấy khác biệt với những kẻ thư sinh văn nhược. Lý Tùng Thanh từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi mặt, mà Hoàng đế tọa tại nơi vừa cao vừa xa như tận cuối chân trời, cho nên chẳng ai thấy rõ ai, song phương chẳng mấy ấn tượng về nhau.

Hiện giờ Lý Tùng Thanh có cơ hội nhìn kỹ long nhan thấy Hoàng đế mày kiếm mắt lãng, tuấn vĩ bất phàm, phong nhã hơn người. Nếu mang ngài so sánh với nhị vị huynh đệ anh tuấn ngất trời Lý Tùng Ngân và Lý Tùng Huyền của mình thật chẳng thua kém gì. Ngài không có sự xảo trá như Lý Tùng Ngân, càng không giống Lý Tùng Huyền lãnh khốc vô tình, lại thêm khí chất tôn quý uy nghi trời ban, khí độ như bể lớn, không cần giận dữ vẫn hiển hiện uy phong khiến lòng người phải kính sợ.

Hoàng đế lơ đãng nhìn đôi môi Lý Tùng Thanh như có hai khỏa thần châu, tựa hệt một nụ hoa khép mở đón chờ một giọt sương mai gieo mình đáp xuống, càng khiến đôi môi ấy hơi cong lên. Gương mặt bình thường phút chốc xen lẫn nét ngây thơ quyến rũ, hơn nữa làn mi khẽ chớp ánh lên biểu tình vô tội, hòa cùng đôi môi không tự giác cong lên trở nên đáng yêu bội phần, làm cho người khác phải dâng tràn cảm giác xúc động âu yếm.

Hoàng đế đương nhiên không có khả năng biến những xúc động trong tâm tư này trở thành hành động cụ thể, mà chỉ mỉm cười xuất khẩu:

Thiên ân bất độc cao lâu yến

Mãn đình xuân sắc ánh thám hoa.”

 (Ơn trời chẳng riêng gì lâu yến

Nhân gian xuân sắc chiếu thám hoa)

A, Hoàng đế cố tình sửa ba chữ cuối cùng là ý gì…?

“Nghe bảo hoa này có vị ngọt, thám hoa khanh nếm thử xem nào.” – Hoàng đế nói xong liền sai người mang đến cho hắn một đĩa mật.

Lý Tùng Thanh cố trấn tĩnh tinh thần không quá mức hoảng sợ, lòng thầm nghĩ nếu đây thật sự là tử lộ thì dù có kêu cha gọi mẹ lăn lộn trên mặt đất thì cũng vô dụng mà thôi, chi bằng thu hết trí lực thử một phen. Vì thế dưới ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người chấm một miếng mật cho vào miệng.

Đóa hoa có vị chua may mắn nhờ mật mà hương hoa nồng đượm hòa cùng mật đường ngọt lịm tạo nên một mùi vị không tồi. Có phải bên trong đã hạ độc, Hoàng đế là muốn độc chết hắn như một sự trừng phạt?

Đôi môi hồng nhạt ngậm lấy đóa hoa đỏ rực, lại thêm màu mật loang trên mép sáng bóng. Hoàng đế thấy đôi môi ấy thoạt nhìn so với mẫu đơn kia còn ngon miệng hơn, nhất thời không thể dịch chuyển tầm mắt. Lý Tùng Huyền ở bên cạnh thản nhiên bàng quan, đối với tình cảnh của ca ca mình trước sau chẳng nói một lời, vẻ mặt lãnh khốc đến không thể lạnh hơn. Ngược lại tân khoa Bảng nhãn Cảnh Bách Tá cười gượng mấy tiếng, cố thu hết dũng khí mà pha trò – “Tân khoa Thám hoa của chúng ta đích thật là tiểu ngưu, việc này chân chính có thể gọi là ngưu tước mẫu đơn.”

Một câu nói đùa ấy vậy mà đánh vỡ cục diện bế tắc, mọi người nghe thấy trong phút chốc ai nấy nhoẻn miệng cười.

Lý Tùng Thanh ăn xong đóa mẫu đơn không độc phát thân vong, lại thấy vẻ mặt Hoàng đế ôn hòa thì đoán rằng tính mạng bản thân tạm thời không có gì đáng lo ngại, liền từ tốn mỉm cười, bày ra biểu tình ngượng ngập khốn quẫn, quỳ sụp xuống cảm tạ hoàng ân ban cho một đóa thiên hương.

Lúc hắn cười môi lại cong lên như một đóa hoa tươi vừa chớm nở. Không ai chú ý đến điểm này, nhưng Hoàng đế thì có. Trong lòng ngài thầm nghĩ trên đời sao lại có một nam nhân có đôi môi như hoa như ngọc vậy chứ. Nếu làn môi ấy là của nữ nhân có khi sẽ khiến kẻ khác thèm muốn không thôi, đáng tiếc lại sinh ra trên một nam nhân diện mạo tầm thường.

Chẳng biết đôi môi kia có tư vị thế nào nhỉ?

Tâm tư khẽ đảo một khắc, Hoàng đế bật cười nhẹ nói một câu – “Tân Thám hoa quả nhiên là một đóa hoa đẹp.”

Long tâm dại duyệt, Hoàng đế cho phép Lý Tùng Thanh đến ngồi gần mình, đại yến khoản đãi cuối cùng cũng diễn ra xuôi chèo mát mái.

Tân Thám hoa ngồi bên trái phía dưới Hoàng đế, tân Trạng nguyên ngồi bên phải phía dưới, tả hữu đều là Lý gia huynh đệ. Lúc Lý Tùng Ngân biết được việc này cười suốt mấy ngày không thôi. Haha, thế này còn chẳng phải là Lý gia bọn họ sẽ nhanh chóng thăng quan tiến chức, phát dương quang đại sao?

Lúc ấy dẫu có là ai cũng không thể dự đoán được một Lý Tùng Thanh ngưu tước mẫu đơn sẽ có ngày tước luôn cả trái tim của Hoàng đế.