Chương 8 - Mạch Thượng Hoa Khai

Quan chánh chủ khảo nhìn hắn từ đầu đến chân như nhìn thấy quỷ, lòng thầm nghĩ tiểu tử này thật to gan dám lên giọng dạy dỗ Hoàng đế cái gì gọi là “nhân thánh thiên tử”, có khác nào ám chỉ hoàng đế không biết tu dưỡng theo đạo thánh hiền.

“Khanh nghĩ như thế nào là nhân thánh thiên tử?” – Hoàng đế bệ hạ đột nhiên lên tiếng khiến ai nấy đều hoảng sợ.

Lý Tùng Thanh tuy hơi cả kinh nhưng vẫn cố gắng đáp lời – “Thực dân thực, tư dân tư, hoan đồng dân hoan, ưu đồng dân ưu, ái dân sở ái, ác dân sở ác, kính dân nhược hổ, thị dân như thương.”

(Ăn thứ dân ăn, nghĩ điều dân nghĩ, vui cùng việc dân vui, lo cùng việc dân lo, yêu dân khắc dân yêu lại, tác ác với dân khắc sẽ bị dân tác ác lại, kính dân như sợ hổ, nhìn thấu những nỗi đau của dân)

“Lời của khanh ý nói thiên tử chẳng có thứ gì là của mình bởi tất cả đều thuộc về thiên hạ chúng sinh?”

“Hoàng giả thường ngôn “trẫm tức thiên hạ”, thiên tử mục chi thiên hạ dân, vô dân, vô thiên hạ.”

(Bậc đế vương vẫn thường nói “trẫm tựa như thiên hạ”, thiên tử là kẻ chăn dắt thiên hạ chúng sinh, không có dân lấy đâu ra thiên hạ?)

Đại điện càng lúc càng lặng im.

Kỳ thật những lời Lý Tùng Thanh nói đều là những đạo lý từ xưa đến nay chẳng có gì mới, có khác chăng là có dám đứng trước mặt Hoàng đế mà rao giảng hay không. Ngay cả lời “trẫm tức thiên hạ” đầy bất kính cũng dám nói ra thì người này nếu không phải ngu dốt thì chắc chắn là có dũng khí rất to lớn. Hết thảy những người có mặt đều vì hắn mà toát mồ hôi lạnh.

Hoàng đế vẻ mặt vẫn chẳng tỏ ra thịnh nộ, ngược lại còn cười phán rằng – “Những lời khanh nói chí phải.”

Quan chánh chủ khảo từ nãy đến giờ vẫn ngồi im theo dõi sự tình, nay thấy Hoàng đế bệ hạ tựa hồ như rất ưng ý với Lý Tùng Thanh này liền dùng bút điểm một dấu chu sa ngay tên của hắn.

Mèo mù vớ được cá rán! Lý Tùng Thanh đại để chính là vì những lời đó mà may mắn được điểm chọn vào đệ nhất giáp, đứng ở vị trí thám hoa, phong hàm chánh ngũ phẩm, giữ chức Hộ bộ Lang trung. Còn Lý Tùng Huyền nhờ thực tài mà đề danh bảng vàng, trở thành Tân khoa Trạng nguyên, được phong hàm chánh ngũ phẩm, phái đến Phó Hà tiếp nhận chức vụ Đốc phủ.

Hai vị đệ đệ cùng một kỳ khoa cử đậu vào đệ nhất giáp, một người ở lại triều đình làm tiểu quan, người kia đến địa phương khác làm đại quan, hết thảy đều là những chức quan béo bở, Lý Tùng Ngân thiếu chút nữa cười đến sái quai hàm. Hắn ta lập tức đốt pháo ăn mừng ba ngày ba đêm, mở yến tiệc mời mọi người đến ăn mừng. Tuy rằng phải chịu thu tiền mới được vào yến tiệc, song cũng có không ít kẻ lắm tiền nhiều của muốn dựa hơi tìm đến, giúp cho Lý Tùng Ngân thuận tiện một công đôi chuyện, tính đường sinh kế làm ăn. Nói tóm lại là cả một vùng trời vui như trẩy hội!

Sau hôm yết bảng, triều đình theo thông lệ tổ chức yến tiệc khoản đãi, bèn thiếp lập du yến bên bờ hồ Thái Dịch, ba vị tiến sỹ đệ nhất giáp trong ngày hôm ấy sẽ được vinh dự ngồi cùng Hoàng đế. Tuy nói là ngồi cùng một chỗ nhưng vẫn phải có khoảng cách, bất quá thì cũng chỉ là ngồi chung một gian cùng dùng bữa mà thôi, còn lại phía dưới có biết bao nhiêu vị đại quan sẽ cùng tham dự.

Yến tiệc khoản đãi các vị tân khoa có một tục lệ bất thành văn, ấy là tân Thám hoa phải hái một đóa mẫu đơn đẹp nhất tại kinh thành, đại diện cho sỹ tử cả nước dâng lên Hoàng đế và nói rằng:

“Thiên tử nhân gian thiên xuân hương

Quốc sắc vô song tặng Ngô hoàng.”

 (Trời ban nhân gian ngàn vẻ đẹp

Quốc sắc vô song hiến Ngô hoàng)

Hoàng đế sau khi nhận hoa sẽ chúc lại rằng:

“Thiên ân bất độc cao lâu yến

Mãn đình xuân sắc quy nhân gian.”

 (Ơn trời chẳng riêng gì lâu yến

Nhân gian xuân sắc phủ đầy sân)

Kế tiếp Hoàng đế sẽ mang đóa mẫu đơn này cũng vật phẩm đáp lễ tặng cho tân Thám hoa, biểu thị ý hoàng đế cùng lê dân bách tính chào đón một mùa xuân mới, kỳ vọng năm nay khắp nơi đều là cảnh ruộng đồng trúng mùa, ý tứ vui vẻ đề huề.

Lúc ấy Lý Tùng Thanh y theo lời dặn cung kính dâng lên Hoàng đế một đóa mẫu đơn đỏ thắm như ngọn lửa rực cháy. Ấy thế mà Hoàng đế chỉ tựa tiếu phi tiếu dùng dằng chưa chịu nhận lấy, khiến cho bữa tiệc đang hồi ồn ào náo nhiệt lập tức yên tĩnh trở lại, hết thảy mọi người đều đổ dồn mắt vào hắn.

Lại việc gì nữa đây? Lý Tùng Thanh ngây người như tượng đá. Đêm qua hắn đã đặc biệt lên giường ngủ sớm, dưỡng hảo tinh thần, mẫu đơn cũng đã mang đến, vậy có việc gì lạ lùng nữa chứ?

Lục Vương gia Tống Huyễn nhìn đến cả kinh nói – “Đây chẳng phải là thiên hương do đích thân Hoàng thượng gieo trồng đấy ư?”

Cả một gian phòng chợt vỡ òa, tên tiểu tử này thật to gan, dám hái cả hoa do Hoàng đế đích thân gieo trồng.