Chương 49 - Mạch Thượng Hoa Khai
Lý Tùng Thanh đương nhiên hiểu được. Quốc gia, bách tín, hậu cung, người thừa tự… có rất nhiều vấn đề mà không phải chỉ cần hai người yêu và tin tưởng nhau là có thể giải quyết dễ dàng. Hoàng đế sẽ cần thêm nhiều trí tuệ, hắn sẽ cần thêm nhiều dũng khí, thì bọn họ mới có thể cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết.
Bất quá, chuyện của ngày mai hãy để ngày mai hẵng phiền não vậy.
“… Ta… rất nhớ ngươi.” – Lý Tùng Thanh thật lòng thú nhận.
Tống Dục thật sự bất ngờ. Ông trời tỏ rõ lòng y có bao nhiêu nhung nhớ đôi môi như hoa nở, bao nhiêu tưởng niệm đôi mắt nửa khép nửa mở, bao nhiêu hoài thương thân ảnh biếng nhác ham ngủ, bao nhiêu lưu luyến thân mình ấm áp… Ông trời ơi, y đã nghĩ phải mau chóng giữ chặt lấy thân thể mà y khát khao mãnh liệt, phải tận tình phát tiết dục hỏa đã kềm nén lâu ngày.
Nhưng cuối cùng y vẫn tự chủ chịu đựng, đưa tay nâng mặt Lý Tùng Thanh, chăm chú nhìn rồi mỉm cười nói – “Chẳng mấy khi nghe ngươi chủ động bảo nhớ trẫm. Mấy ngày nay có phải đã tương tư đến mức không thể chịu nổi không?”
“Nghe thật là buồn nôn. Ai, — đã mấy ngày rong ruổi đường trường thật là mệt mỏi. Ta muốn ngủ!” – Lý Tùng Thanh phá vỡ không khí lãng mạn, ngáp dài một tiếng.
“Ngoan, ngủ một giấc cho ngon đi.” – Tống Dục ôn nhu thì thầm, ôn nhu vuốt ve gương mặt xinh đẹp.
Lý Tùng Thanh ghé vào hôn lên môi tình nhân rồi tự động ngả người ở trường tháp, lại cầm lấy hoàng bào Hoàng đế để một bên đắp lên người mình. Hắn vừa buông người đã đi vào giấc ngủ, không bao lâu sau đã có tiếng ngáy nhè nhẹ. Mấy ngày bôn ba vừa rồi thật sự đã khiến hắn mệt muốn chết, còn tâm trí đâu mà quản xem có ai nhìn thấy hắn đắp hoàng bào mà ngủ chứ.
Ngủ thật ngon, đến khi tỉnh dậy đã là một ngày mới tốt đẹp. Cho dù bầu trời có sụp xuống thì cũng đã có Hoàng đế đứng tại nơi cao nhất thay hắn gánh vác, để hắn có thể tiếp tục vô tư lự làm một Lễ bộ Thị lang. Như thế thật là hay biết mấy!
Toàn tâm toàn ý giao phó cùng tin tưởng, ấy cũng là tình yêu to lớn nhất mà hắn có thể dành cho Hoàng đế.
Nào, xem quan nhân ngài nói cái gì mà không công bằng chứ? Một người nguyện gánh vác, một người nguyện dựa dẫm, ai cũng có lựa chọn của riêng mình, có cái gì là không công bằng nào? Chỉ cần bản thân họ cảm thấy hạnh phúc khoái hoạt là đủ rồi, những kẻ qua đường ất giáp bính như chúng ta chẳng cần thiết phải xen vào làm gì.
Thay Lễ bộ Thị lang gánh vác cả bầu trời rộng lớn là niềm hạnh phúc lớn nhất của Hoàng đế bệ hạ.
Khí trời vào độ cuối thu, không gian sau chính ngọ tĩnh mịch yên ắng, một vài vị đại thần tiến vào ngự thư phòng cùng Hoàng đế nghị sự, lại như thấy trước mắt mình đảo ngược thời gian trở lại một ngày của nửa năm về trước.
Hoàng đế chuyên tâm phê duyệt tấu chương.
Lễ bộ Thị lang an nhàn thoải mái say giấc nồng.
Nhưng phảng phất đâu đây có một sợi dây vô hình nối kết giữa họ.
Cảm giác kỳ quái trong mắt các vị đại thần rốt cuộc cũng dừng lại, chốc lát mọi thứ đều minh bạch, có người nhíu mày, có người mỉm cười, nhưng tuyệt nhiên không có ai đưa ra lời dị nghị nào.
Nói về gian tình…à, ái tình lưu luyến của Hoàng đế cùng Lễ bộ Thị lang thì chỉ cần không hại nước hại dân, nhân thần căm phẫn thì cần gì phải lắm lời chứ.
Thái bình thịnh thế, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
“Ta nguyên bản cứ nghĩ rằng cung đình sẽ một phen dậy sóng, gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ ấy chứ.” – thật lâu về sau này, Lý Tùng Thanh đột nhiên nhắc đến, thanh âm tựa hồ có điểm thất vọng.
“Chẳng lẽ ngươi hy vọng như thế sao?” – Tống Dục hỏi – “Nếu ngươi muốn sự tình dậy sóng, gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ thì trẫm sẽ giúp ngươi tọai nguyện.”
“Đừng, ta chỉ là tùy tiện nói thế thôi.”
“Trẫm cũng chỉ tùy tiện nói thế thôi.”
“Ai nha, đường đường Đức Trị Hoàng đế mà cũng học theo giọng điệu của ta à?”
“Đó là do mỗi ngày đều ăn môi của ngươi mà ra.”
“Hoàng đế bệ hạ, thỉnh ngài không cần dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói ra những lời thiếu đứng đắn như vậy đâu.”
“Được, ngươi hôn trẫm một cái, trẫm sẽ không dùng vẻ mặt nghiêm túc nói những lời đứng đắn nữa.”
… =O= (người này không phải Hoàng đế… người này không phải)
… ^o^ (thật là tốt, sao có thể đáng yêu như thế chứ)
… (Tam ca, huynh đã quên bên cạnh còn có đệ đệ ta sao?… Mau ngừng lại đi…)
… $v$ (Lão Nhị, ca ca ngươi mang mông của ngươi bán cho Hoàng đế bệ hạ anh minh vĩ đại chính là sự đầu tư chính xác nhất trong cả cuộc đời này.)