Chương 48 - Mạch Thượng Hoa Khai

Mấy cung nhân y lệnh Hoàng đế mang theo trà và điểm tâm ra ngoài, bảo là Hoàng đế ân điển, phải cẩn thận hầu hạ. Lý Tùng Thanh bên ngoài kia vừa buồn cười lại vừa cảm động. Hoàng đế là sợ hắn mệt, sợ hắn khát, sợ hắn đói, cẩn thận một lòng che chở, mang hắn nâng niu như một đóa hoa yếu ớt.

Vậy còn gì phải do dự nữa chứ?

Giữa biển người mênh mông tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu… Người kia lại ở tại nơi hoa đăng đã lụi tàn…

Người ta sao cứ bảo phải đốt đèn đi tìm một tình nhân hoàn hảo, nếu đã có một người tốt thì nên nắm chặt trong tay, đời này xem như không có gì phí hoài. Lý Tùng Thanh tiến vào ngự thư phòng, không chần chừ thêm một khắc, thẳng tắp đi về phía tình nhân Hoàng đế của hắn.

“Ngươi đã về rồi!” – Tống Dục thần thái vẫn ôn nhu bình thản, không kích động cũng không mất kiên nhẫn như thể hai người biệt ly chẳng được bao lâu, như thể Lý Tùng Thanh chưa bao giờ rời khỏi y xa như thế, lâu như thế.

Nhưng Lý Tùng Thanh lại hoàn toàn không bị động giống như trước đây. Lần đầu tiên hắn chủ động thân cận ngồi xuống đùi Tống Dục.

“Ừ, ta đã về rồi!” – Lý Tùng Thanh ôm lấy cổ tình nhân, vùi mặt vào sâu trong ngực y, tham lam thu lấy nhiệt độ cơ thể và hơi thở ấm áp, hờn dỗi nói một câu – “Trời lạnh, vai ta đau lắm.”

Tống Dục không nói gì, lẳng lặng buông tấu chương xuống, khẽ nâng tay xoa bóp vai cho hắn.

“Thắt lưng cũng đau.”

Xoa thắt lưng…

“Chân cũng đau.”

Xoa chân…

“Toàn thân đều đau.”

Tống Dục mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu. Bên nhau đã lâu như vậy y làm sao không biết hắn đây là vì khó chịu trong người mà nũng nịu chứ. Mới ly biệt bấy lâu hẳn toàn thân hắn chẳng có lấy một chỗ thoải mái.

“Ngươi đấy, nếu còn không chịu trở về thì trẫm nhất định sẽ tự mình đi bắt về.” – bàn tay nhẹ nhàng xoa mũi hắn đầy vẻ yêu chiều.

“Ngươi sẽ không làm thế đâu.” – Lý Tùng Thanh nhăn mặt chun mũi tỏ vẻ không tin.

“Trẫm đã từng nói, sự kiên nhẫn của trẫm cũng chỉ có giới hạn nhất định mà thôi.”

“Cho nên ngươi cố ý để cho người khác nhìn thấy ngươi đối tốt với ta, cố ý muốn ta rời khỏi kinh thành, cố ý để cho những tin đồn nổi lên tứ phía, có phải vậy không?” – hắn không nhịn được bĩu môi làu bàu.

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”

“Bảy năm…” – Lý Tùng Thanh nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ hồ nghi – “Chúng ta bên nhau đến nay đã trọn bảy năm, ngươi không phải là vì truyền thuyết thất niên chi dương nên mới làm ra chuyện này đấy chứ?

“Ngươi nghĩ gì vậy chứ?” – Tống Dục buồn cười hỏi.

“A, quên đi! Dù sao chuyện cũng đã rồi, nếu ngươi muốn công khai mối quan hệ của chúng ta thì cứ công khai đi.”

“Không sợ phiền toái sao?”

“Có phiền toái thì đã có ngươi che chắn giúp ta, không phải vậy sao?”

“Vậy có trở thành Thượng quân hay không?”

“Không!” – lời nói như trảm đinh chặt sắt – “Công khai quan hệ của chúng ta không có nghĩa ta nhất định phải trở thành Thượng quân.”

“Nhưng Thái hậu nương nương muốn trẫm cho ngươi một danh phận.” – Tống Dục tỏ ra khó xử.

“Ta chỉ cần mỗi một danh phận Lễ bộ Thị lang là đủ rồi.” – đã là tùy hứng thì nhậm chức gì cũng thế thôi – “Đánh chết ta cũng không đảm nhận chức vị Thượng quân kia.”

“Trẫm làm sao có thể đánh chết ngươi được, trẫm còn muốn cùng ngươi đi qua những tháng ngày mưa gió sau này. Tùng Thanh, những chuyện chúng ta còn phải đối mặt thật sự rất nhiều.”