Chương 13 - Mạch Thượng Hoa Khai

Hoá ra không phải Chu Công chơi gian cướp cờ mà là xuất hiện thích khách. Men say vẫn chưa hoàn toàn tan biến, Lý Tùng Thanh mơ mơ màng màng nghĩ vậy người khi nãy giẫm phải người hắn phải chăng là… thích khách?

Thích khách kia lúc tung mình phóng qua hàng rào, vô tình vấp phải Lý Tùng Thanh, nhất thời mất thăng bằng ngã ngửa, mông dán thẳng lên người hắn.

Trời sao mà khéo sinh chuyện, để cho sự tình xui rủi ấy xảy ra giữa chốn đời thường. Có người đi trên đường tự dưng thì bị sét đánh trúng. Còn Lý Tùng Thanh đáng thương đang an ổn trên mặt đất lại bị giẫm đạp đến thở không ra hơi, giận giữ ngồi bật dậy cố bình ổn hô hấp. Mà thích khách kia cũng quá khờ khạo chọn nhầm lối thoát thân, nhất thất túc thành thiên cổ hận, ngã sấp người trên mặt đất, còn đường để thoát sao? Rất nhiều Cấm vệ quân hùng hùng hổ hổ xông đến bao vây lấy cả thích khách lẫn Lý Tùng Thanh còn chưa thể đứng dậy nổi.

Hoàng đế thấy thích khách chạy về hướng Lý Tùng Thanh đang nằm, tung người phóng qua hàng rào thì lập tức tri hô lên. Một tiếng tri hô này dạy cho trái tim y biết đến hai chữ khiếp hãi, càng lo lắng cho Lý Tùng Thanh bị thích khách sát hại. Chưa kịp nghĩ nhiều, y vội vàng cất bước, không để tâm đến sự ngăn cản của thị vệ, mang theo nỗi lo sầu muộn cứ thế vượt mặt bọn họ mà đi.

Lý Tùng Thanh cố nén nhịn cơn đau đứng dậy, còn chưa kịp thẳng người đã thấy một thanh trường kiếm kề sát cổ mình, hại hắn chẳng biết nên làm sao. Hay là hắn nằm trở xuống thì tốt hơn? Lúc này đây dù là sâu rượu hay sâu ngủ đều đã bị dọa cho cuốn gói chạy mất dạng, chỉ để lại mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau tuôn xuống.

“Không được đến gần, kẻ nào dám bước đến ta lập tức giết hắn.” – thích khách vận thường phục kêu to uy hiếp, xem ra là đã cố tình trà trộn vào những bách tín được chọn tiến cung hôm nay.

Lý Tùng Thanh trong chớp mắt đã bị khống chế. Hàng loạt Cấm vệ quân vây xung quanh nhưng lại không dám hành động lỗ mãng, chỉ trợn mắt giằng co với thích khách kia. Hoàng đế từ xa tất tả chạy đến, vẹt đám đông bước vào, trầm giọng hạ lệnh – “Thả hắn ra!”

“Mau tránh ra!” – thích khách chậm rãi chuyển động, ý đồ tìm đường thoát thân.

“Mạc tướng khẩn cầu Hoàng thượng hạ lệnh.” – Đội trưởng Cấm vệ quân chỉ cần đợi Hoàng đế hạ lệnh một tiếng sẽ lập tức xông lên, một kiếm lấy mạng thích khách, cũng chẳng cần bận tâm đến an nguy của con tin.

Hoàng đế bình tĩnh đưa tay ý bảo chớ có manh động để tránh Lý Tùng Thanh thọ thương hay thậm chí là mất mạng.

Cổ nhân có câu “Bế môn gia lí tọa, họa tòng thiên thượng lai”. Đây đúng là trời giáng hoạ cho Lý Tùng Thanh. Hắn ngũ quan héo hon nói – “Ai, vị đại hiệp, vị tráng sĩ, thích khách đại ca! Tại hạ chỉ là một quan viên tép riu nho nhỏ, ngài khống chế ta cũng không có tác dụng gì đâu.”

“Câm miệng, cẩn thận kẻo ta lấy mạng chó của ngươi.” – thích khách rống lên.

Bị vật thể kim loại áp sát da, Lý Tùng thanh cảm nhận được một cách rõ ràng sự lạnh lẽo của thanh gươm ấy, hơn nữa hắn mơ hồ nhận ra tay của thích khách đang run rẩy kịch liệt. Hắn rất sợ thích khách kia hãi quá hóa vụng, nhỡ tay sượt qua cổ hắn một nhát nhẹ thì hắn sẽ lập tức đi thẳng xuống làm hiền tế của Diêm Vương gia. Nếu thật thế thì hắn chết quá oan uổng rồi.

“Đại hiệp, tráng sĩ, thích khách đại ca, có thể thỉnh tay ngài đừng manh động không?” – Lý Tùng Thanh thành tâm thành ý thỉnh cầu, hy vọng rằng có thể đánh động lòng từ bi của người kia, hai ngón tay nơm nớp cầm mũi kiếm cố dịch ra xa một chút.

“Câm miệng cho ta, không cho phép ngươi được nhúc nhích!” – thích khách lại càng vận sức dí lưỡi kiếm sát vào hơn.

Lý Tùng Thanh cuống quít thu hồi ngón tay để tránh tay mình gặp tai ương, toàn thân cứng đờ không dám loạn động, tâm tư biến chuyển một lúc, thu hết can đảm cùng thích khách giảng giải đạo lý – “Đại hiệp, tráng sĩ, thích khách đại ca, tại hạ biết ngài nhất định là đối với triều đình có điều bất mãn nên mới cam nguyện chịu hiểm nguy tiến cung tìm Hoàng thượng giãi bày sự tình. Mọi việc đều có thể thương lượng được mà, cần gì phải động đao động kiếm chứ.”

“Ngươi biết cái rắm thối ấy.”

“Đại hiệp, tráng sĩ, thích khách đại ca không nên nói thế. Sách có câu “tri chi vi tri chibất tri vi bất tri”ngài nói thì ta mới biết, ngài không nói đương nhiên ta không biết.”

“Cái gì mà biết với không biết, lão tử đây nghe không hiểu. Ta đây chỉ biết một điều là ta muốn giết cẩu hoàng đế.”

“Đại hiệp, tráng sĩ, thích khách đại ca, theo như tại hạ được biết thì Hoàng thượng không phải tuổi tuất mà là tuổi tí.”

“Hừ, vậy thì là thử hoàng đế.”

“Đại hiệp, tráng sĩ, thích khách đại ca, phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật.” – Lý Tùng Thanh tận tình khuyên nhủ, tha thiết khuyên răn, nhìn qua rất giống một cao tăng đắc đạo.

“Lão tử là sử kiếm, không phải sử đao.” – thích khách trán nổi đầy gân xanh.

“Đại hiệp, tráng sĩ, thích khách đại ca, phóng hạ lưỡi kiếm, lập địa thành phật.” – trong nguy ló khôn, Lý Tùng Thanh toát mồ hôi lạnh một phen loạn ngữ.

“Lão tử không cần thành phật, lão tử chỉ cần giết cẩu hoàng đế.” – thích khách càng lúc càng nổi gân xanh tưởng chừng sắp vỡ mạch máu đến nơi.

‘Đại hiệp, tráng sĩ, thích khách đại ca, là thử…”

“Câm miệng, câm miệng! Ngươi câm miệng ngay cho ta! Không cho phép ngươi gọi ta cái gì đại hiệp, tráng sĩ, thích khách đại ca chó má nữa. Bằng không ta sẽ giết ngươi.” – thích khách cơ hồ bị hắn làm cho phát điên rồi.