Chương 12 - Mạch Thượng Hoa Khai

Lý Tùng Thanh tham gia yến tiệc mừng xuân, tửu lượng dẫu không tốt vẫn cố uống. Bởi vì nếu không uống thì khi quay trở về, có khả năng hắn sẽ bị Hộ bộ Thị Lang ban tặng cho một núi hồ sơ để cùng vui vầy. Chỉ vừa nuốt vào mấy chén Hoàng thang đã khiến một kẻ thích ngủ như hắn thêm phần mơ màng. Nhưng hiện giờ còn chưa đến hồi yến tiệc kết thúc, Hoàng đế bệ hạ vĩ đại vẫn còn ngự tại xa xa cùng dân chúng hoan ca, vậy bọn tiểu quan như hắn đương nhiên chưa thể rời đi được.

Hắn mượn cớ đi giải quyết nhu cầu cấp thiết của bản thân để chối từ sự mời mọc của Cảnh Bách Tá, tìm đến một bụi hồng thưa thớt bóng người để hưởng thụ sự nhàn hạ không bị ai quấy rầy. Từ khi tiến nhập quan lộ hắn chẳng lúc nào được rảnh rang, chuyện gì cũng không thể làm, bèn quyết định nằm dài trên thảm cỏ mềm, tranh thủ tìm một chút phù du.

Ngày xuân đúng độ trăm rằm, những đóa mai khôi bừng nở khoe sắc thắm, từng bụi lục triều kim phấn sáng rực trong đêm thanh tĩnh, không khí đượm nồng hương hoa.

Quang cảnh hoa tiền nguyệt hạ khiến một kẻ say men nồng thấy lòng ngập tràn vui sướng, nhẹ giọng ngâm vịnh đôi câu. Trước ngâm bán thủ <<Hảo sự cận>> : “Phi yến tân trang hồng, tranh nhiễm mạch thượng quân quang. Tây Thi túy vũ thiên hương, bãi tụ ỷ thanh hàm”, kế ngâm bán khúc <<Điểm giáng thần>. : “Giảo dung tam biến, mãn đình tiểu li xuân sắc nháo. Hoa gian tửu nhàn, du nhiên tiện đào lão. Cuối cùng ngâm bán khuyết <<Ngọc lâu xuân>> : “Ngọc lâu tham hoan túy nhất thưởng, túc vũ hàm hồng tiếu tương khán, lại hiệp bác câm thụy vãn lương, nhất chẩm xuân hoa dạ dạ hương.”

Buột miệng ngâm nga đôi ba câu vừa hỗn loạn vừa thông suốt, mỗi bản từ khuyết danh đều chỉ ngâm một nửa, một bên ngâm, bên kia học theo con cún con lăn qua lăn lại trên trảng cỏ dày, tự mình vui thú, không thèm để tâm đến ai.

Xem ra hắn thật sự đã say rồi.

Sau đó sử sách đều ghi lại như thế này – lúc bấy giờ Hoàng đế vô tình bước ngang qua, vừa hay bị tiếng cười ngâm vịnh kia thu hút, tiện chân ghé vào thấy một kẻ ở giữa bụi hoa đẹp lăn qua lăn lại vui thú, hai mắt sáng ngời tựa hồ rất sảng khoái.

Chỉ có thể nói rằng duyên phận giữa nhân sinh thật sự là một điều kỳ diệu.

Năm trước sau khi kết thúc đại khoa cử, Hoàng đế bệ hạ cũng không mấy chú ý đến hắn nữa. Nhưng bởi ngài so với người bình thường lại có trí nhớ đặc biệt tốt hơn nên trong lòng lưu lại một điểm ấn tượng, là một nam tử nhưng lại có đôi môi như cánh hoa mùa xuân. Một năm sau gặp lại người nọ, thân ảnh mờ ảo trong hương hoa dịu nhẹ, vẻ mặt ngây ngô chìm trong men rượu, dáng diệu hồn nhiên khả ái.

“Hảo sự cận, Điểm giáng thần, Ngọc lâu xuân…” – Hoàng đế bất giác giương khóe môi. Chẳng ngờ nam nhân trông qua tâm thường là thế mà lại phong lưu tiêu sái, thừa dịp bản thân nửa tỉnh nửa mê lại ngâm nga những câu hát đẹp như ngàn hoa khoe sắc, giữa những con chữ nhộn nhạo kia lại toát ra vẻ phong tình biếng nhác. Lại vừa hay vạt áo khe khẽ lay mở giữa tiết trời se lạnh, một bức màn hương nhẹ nhàng chuyển động trong đêm, câu dẫn tâm tư người khác đến mức không thể diễn tả thành lời.

“Hoàng thượng, có cần gọi người này dậy không?” – kẻ đi theo đích thị là Nguỵ Tiểu Diểu lên tiếng hỏi.

“Không cần!”

Giữa lúc yến tiệc mà tùy ý thấy những kẻ say rượu nghiêng trái ngả phải cũng không phải việc gì quá lạ. Hoàng đế là vì không muốn bị làm phiền mới tìm đường tránh đi, chẳng ngờ lại thấy được một con ma men đang một thân một bước trong thế giới của chính mình.

Lý Tùng Thanh hồn nhiên nào biết đâu bộ dạng say rượu của mình đã bị Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy, chỉ an ổn đi vào cõi mộng đẹp, tìm Chu Công chơi cờ. Đang lúc công thành chiếm đất hứng khởi, khiến cho Chu Công phải binh bại như núi thì ông ta lại đột ngột trở mặt kêu to lên – “Thích khách! Có thích khách! Mau bắt thích khách!”

Hừ, thật là không biết trắng đen tốt xấu, còn muốn phiền lão nhân gia hắn phải ra tay dạy dỗ đạo lý ư? Hắn trở mình tiếp tục mơ màng, đang tính chuyện mang bàn cờ ra tiếp tục bày binh bố trận.

Đột nhiên có ai đó giẫm lên người hắn một cái khiến hắn đau đớn kêu lên bừng tỉnh giấc, mở choàng mắt ra xem là kẻ nào vừa giẫm hắn đau điếng đến thế. Đôi con ngươi vừa mở ra còn chưa kịp thấy rõ ràng thì thân người lại lần nữa bị đè áp.

“Hộ giá, hộ giá!”

“Mau bắt lấy thích khách!”

“Bắt lấy, đừng để hắn chạy thoát!”

Những tiết la hét ồn ào từ đâu ập đến, sát khí nổi lên ầm ầm.