Chương 15 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên

15.

Mọi người có mặt ở đây đều biết rõ một điều đây không phải là sự thật.

Cuối cùng ta đã nhận định ra được tiểu hầu gia sớm đã nhìn ra là hai vị thiếp thất kia thế nên đã vụng về đổ lỗi cho người khác, hắn ta chỉ là đang cố ý thiên vị hai người thiếp thất kia thôi.

Và cũng muốn nhân cơ hội này gây chia rẽ ta cùng với đích tỷ, thêm vào đó là lợi dụng lần này để hủy hoại danh tiếng của đích tỷ ta.

Ta không biết đích tỷ có suy nghĩ như thế nào, nhưng lại cảm thấy tỷ ấy thông minh hơn ta rất nhiều, nhất định sẽ hiểu được những thứ sâu xa bên trong chuyện này. Chỉ là đến giờ ta vẫn không thể hiểu rõ, đến mức thế này rồi tỷ ấy vẫn còn cam lòng tiếp tục loại tình cảm này với tiểu hầu gia sao?

Về phía phu quân của ta, chàng ấy tức giận đến chóng cả mặt. Chàng bỗng đứng dậy khỏi xe lăn, bám vào chiếc nạng và kéo ta đứng lại gần bên chàng ấy.

Chàng ấy đưa ta quay về viện bước vào phòng, sau khi để ta ổn định thì lại chàng lại quay lưng muốn đi ra ngoài.

Không biết chàng ấy ta lấy dũng khí từ đâu mà lại đột nhiên trở nên chủ động như thế. Trước khi quay người rời đi, chàng bỗng nhiên ôm thật chặt ta từ phía sau lưng.

Chàng ấy đột nhiên vui mừng rạng rỡ, vừa mới quay người rời đi được một lúc lại quay lại ôm thật chặt ta vào lòng.

Vẻ mặt của Thiên Sương lúc này hệt như là cuối cùng muội ấy cũng đã hoàn thành được tâm nguyện của mình, sau đó là vui vẻ rời đi đúng lúc.

"Sao đột nhiên phu quân lại đối với ta tốt như thế?"

Ta ngẩng đầu lên và ngay lập tức bắt gặp được ánh mắt đầy yêu thương của chàng ấy.

"Bởi vì nàng là thê tử ta danh chính ngôn thuận cưới về."

Chàng ấy hướng về ta nói những lời như thể khẳng định đó là một điều vô cùng hiển nhiên.

"Nhưng mà chẳng phải từ lúc bắt đầu phu quân đã không vừa mắt với ta sao?"

Lúc buông ra câu nói này, đột nhiên phát hiện trong lòng có chút gì đó khó chịu.

"Nói xằng nói bậy, lần đầu tiên khi gặp nàng ta đã vô cùng hài lòng. Chỉ là ta sợ ... sẽ khiến cho nàng lỡ mất thanh xuân."

Sau một lúc im lặng trầm xuống, chàng ấy dường như đã đưa ra được quyết định gì đó.

"Thế nhưng mà dần đà về sau nàng lại không còn để tâm chú ý đến ta nữa, khi ấy ta nghĩ nàng cũng chẳng khác gì bao nữ nhân ở ngoài kia, đều không thích tật ở chân của ta. Chỉ là ta lại không ngờ rằng nàng lại kiên trì ở lại viện này lâu đến như thế."

"Nhưng rõ ràng là đêm tân hôn chàng đã quay lưng bỏ rơi ta mà!", ta mím môi có phần nũng nịu.

"Nhưng ta làm như vậy mà nàng có gọi ta quay lại đâu??", chàng ấy cũng cau mày trách móc ta.

"Nhưng sau đó chàng lại cảnh cáo ta [Không có lần sau!]"

"Đó là bởi vì sợ việc nàng giúp viện của họ dọn sạch hết bùn ở trong nước là một công việc tốn công vô ích. Nếu nàng sớm biết chuyện sẽ có ngày hôm nay thì nàng nói xem nàng sẽ làm sao?"

"Nhưng rõ ràng là ta xử lý một cách rất hợp lý mà!!!"

"Nàng còn dám nói? Hôm nay ta còn phải giúp nàng đến toát hết cả mồ hôi đây này!"

Hai bọn ta dường như chả ai chịu thua ai, chỉ là nhìn nhau một lúc thật lâu rồi cả hai lại cùng cười lớn.

Đêm hôm ấy chàng cũng ở lại phòng của ta, trong lòng ta lại có chút lo âu sốt ruột.

Trong đầu ta lại hiện lên những gì mà ma ma ở trong phủ đã từng dạy ta trước đêm tân hôn. Cũng vì chưa được thực hành lần nào nên giờ đây dường như ta đã quên hết sạch lời ma ma đã dạy.

Nhưng mà thật ra những điều mà ma ma đã dạy ta cơ bản đều là vô dụng. Mặc dù Nguyên Dịch có tật ở chân nhưng thực chất nó cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng. Chàng ấy vô cùng hợp với ý của ta, hai bọn ta cuối cùng cũng đã ở bên nhau.