Chương 11 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên

11.

Ngày hôm ấy rất nhiều lần đích tỷ đề cập đến việc hai người thiếp thất đến chúc mừng năm mới Vân di nương. Ta chợt có suy nghĩ lẽ nào tỷ ấy đang muốn ta đến chỗ của Vân di nương để thăm dò giúp tỷ ấy hay sao.

Thế nhưng ta lại không thẳng thắn trực tiếp đến viện của Vân di nương mà lấy lý do muốn mang rượu mơ đến cho từng viện mà mượn cơ hội đến thăm dò thay cho đích tỷ.

Ta mang bình rượu mơ đến viện của mẹ chồng, tỏ ra thái độ vô cùng lễ phép để dành tặng bình rượu cho bà ấy.

"Một bình rượu mơ vốn cũng chẳng đáng gì cả, nhưng lại là do con tự tay làm ra nó, cũng có một phần lòng thành ý của con bên trong, hy vọng ba tháng sau người sẽ dùng thử và con càng hy vọng người sẽ thích nó."

Mẹ chồng ta mỉm cười đưa tay nhận lấy bình rượu, khẽ nói lời có vài phần cảm thán.

"Con cũng là người có vài phần chu đáo đấy."

Trước khi ta định bước ra khỏi cửa, bà ấy đã mở lời giữ ta lại.

"Ta phái người đến hầu phủ đón con cùng chung với tỷ tỷ con để gả cho Dịch nhi chỉ là hy vọng không phải khiến cho con chịu thêm tủi thân."

Ta vui vẻ vì nhận được sự yêu thương này từ mẹ chồng, ta quay lại nở nụ cười đầy hạnh phục với bà. Nhờ có bà ấy mà cuộc sống của ta cùng với Nguyên Dịch có được thêm vài phần tươi đẹp.

Sau đó, ta quay về viện của mình lấy thêm một bình rượu khác đi đến viện của Vân di nương. Vân di nương là một người luôn thờ ơ với tất cả mọi thứ trên đời, nhưng lúc nhìn thấy ta với đôi tay cầm bình rượu mang đến, bà ấy lại vô cùng ngạc nhiên vui mừng vội vàng kêu người nhận lấy nó.

Ta cùng Vân di nương trò chuyện về một vài việc trong nhà, mọi thứ đều rất hợp khuôn phép chưa hề trái một phần với quy tắc.

Nhưng dường như Vân di nương cũng đoán được lý do vì sao ta đến đây, bà ấy giả vờ nhắc hờ đến chuyện hai người thiếp thất trong viện của đích tỷ có đến tìm bà ấy để tâm sự giải tỏa nỗi buồn.

Không chỉ thế bà ấy còn giải thích với ta rằng hai người thiếp thất kia biết bà ấy thích nghe nhạc kịch, do có chút tài năng nên hay đến để ca hát cho bà ấy nghe.

Lúc này chuyện hai người thiếp thất kia đã không để tâm đến mấy, ta chỉ không ngờ rằng bà ấy có thể dễ dàng mở lòng, rồi lại chủ động giải thích mọi việc với ta đến như vậy.

Hơn thế nữa bà còn khen ngợi ra mặt hai người thiếp thất kia, cho rằng bọn họ rất biết quan tâm đến trưởng bối, lại còn khen ngợi kĩ năng ca hát rất tốt của hai người họ.

Thế nhưng ta lại nghe được bà ấy đang nói bóng nói gió về sự lựa chọn của chính bản ư bà ấy. Cũng có thể nói một cách khéo léo là cho dù cùng làm thiếp thất nhưng vị trí của bà ấy so với hai người kia là vô cùng cách xa nhau. Còn những chuyện bà ấy nói với ta là thật hay giả, kỳ thực ta cũng chẳng để tâm mấy.

Chỉ là ta có thể hiểu rõ, dù bà ấy chẳng làm ra được gì cho hầu phủ nhưng vẫn nghiễm nhiên trở thành thiếp thất được sủng ái nhất của lão hầu gia, thì cũng hiểu rõ bà ấy là một người rất thông minh trong việc phải giữ lấy chính mình.

Bây giờ bà ấy cũng nhìn thấu ra được đích tỷ lấy lòng mẹ chồng ta chính là một đường đi vô cùng đúng đắn. Nhưng lại không thể trốn tránh được sự thật rằng hai người thiếp thất kia chỉ bởi tiểu hầu gia nên mới đối xử nồng nhiệt với bà ấy, vì thế chỉ có thể hướng về ta mà ngấm ngầm phủ sạch mối quan hệ với họ.

Lúc này trong lòng ta lại có chút gì đó chắc chắn đoán rằng hai người thiếp thất kia đang có tâm tư bất chính. Vì họ nghĩ rằng tiểu hầu gia đã không còn hứng thú với họ thế nên đã nhanh chóng kiếm người khác để tìm được sự giúp đỡ.

Nhưng thực ra mà nói đoán thì rất dễ, nhưng mà để biết rõ bản thân họ có còn âm mưu điều gì nữa không thì lại là chuyện vô cùng khó.

Về phần Vân di nương, bà ấy xuất thân từ một gia đình trong sạch, không lý nào lại lấy bản thân mình ra mạo hiểm vì hai người thiếp thất có lai lịch không rõ ràng kia, mà công khai chống lại mẹ chồng của ta, nếu như thất bại nguy cơ đánh mất đi tháng ngày vui vẻ bình yên của bà là rất cao.

Sắc trời đã tối, Vân di nương không có ý định giữ ta lại cùng bà ấy dùng bữa, chắc hẳn bà ấy sợ rằng nếu sự thân thiết với ta vượt xa sự thân thiết của mẹ chồng ta đối với ta, sẽ rất dễ dẫn đến những phê bình chỉ trích.

Nhưng bà ấy lại nhẹ nhàng nhắc nhở với ta rằng hai người thiếp thất kia dạo gần đây rất hay nhắc đến thẩm thẩm của ta, họ nói rằng hình như thẩm thẩm cũng rất thích nghe nhạc kịch.

Đương nhiên ta hiểu rất rõ ẩn ý đằng sau lời nói của bà ấy, nên đã nói với bà ấy lời cảm ơn rồi xin phép cáo từ.

Và ngay ngày hôm sau, ta lấy bình rượu mơ trong viện sau đó trực tiếp đi đến sân viện của thẩm thẩm.