Chương 10 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên
10.
Sáng hôm sau, đích tỷ hào hứng chạy đến viện của ta kể rằng Nguyên Cẩn đã khen tỷ ấy giải quyết mọi việc vô cùng hợp lý, còn khẳng định rằng người quan trọng nhất ở trong tim vẫn chỉ duy nhất một mình tỷ ấy.
Mười ngày gần đây, Nguyên Cẩn ở lại chỗ của hai người thiếp thất tổng cộng lại nhiều nhất chỉ là ba bốn ngày mà thôi. Khoảng thời gian còn lại đều sẽ nán lại ở phòng của đích tỷ, chuyện này càng ngày càng khiến cho tỷ ấy tin chắc rằng trái tim của tỷ phu nhất định vẫn luôn hướng về tỷ ấy.
Ta giữ im lặng không đáp lại, bản thân chỉ cảm thấy tình cảm của đích tỷ đối với tiểu hầu gia ngày càng sâu đậm hơn trước.
Thế nhưng người đời vẫn luôn nói rằng, người ngoài cuộc lúc nào cũng sẽ tỉnh táo hơn so với người trong cuộc. Kể từ ngày mà Tô di nương sinh con, ta có thể nhìn ra được tỷ phu đối với hai người bọn họ chẳng hề có chút hư tình giả ý nào.
Chỉ có điều về phía mẹ chồng ta thái độ của bà ấy vẫn luôn rõ ràng chẳng khác gì so với ngày đón hai người họ vào phủ. Cũng chính vì thế mà tiểu hầu gia cũng hiểu rất rõ, nếu muốn bảo toàn được cho hai người họ thì nhất định không thể dùng cách sủng thiếp diệt thê được.
Mà thay vào đó, tiểu hầu gia chỉ có thể nghĩ ra cách phải làm thể nào để có thể khiến cho đích tỷ ta có thể vui lòng. Chỉ có như thế mới có thể mượn danh nghĩa của tỷ ấy để bảo vệ hai người bọn họ một cách quang minh chính đại, và cũng càng khiến cho mẫu thân của hắn ta hài lòng.
Nhưng thực chất hai vị thiếp thất đó gần như có lai lịch chẳng hề rõ ràng, thật khó để có thể điều tra rõ được thân phận của họ. Ta càng sợ nếu chỉ có thể nhìn thấy được bề nổi tâm tư của tiểu hầu gia vẫn một mực hướng về đích tỷ thì sẽ không thể nhìn thấu được sâu thẳm bên trong có lẽ là đang ẩn giấu một ý nghĩ gì đó xấu xa.
Ta nói thêm với đích tỷ tốt hơn hết vẫn nên phái một người thân cận đáng tin tưởng để mắt thêm đến hai người thiếp thất kia.
Tuy rằng đích tỷ vẫn luôn có lòng tin với trái tim của chính mình, nhưng vẫn đồng ý với ý nghĩ vừa rồi của ta. Tỷ ấy còn đáp lại lời ta một cách vào cùng tự hào.
"Ta đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi, và người đưa bọn họ vào phủ cũng chính là tai mắt của ta."
Chả trách trước kia khi nhắc đến thân phận của hai người thiếp thất ấy, đích tỷ lại vô cùng chắc chắn.
Trong đầu ta thoáng nghĩ, nói không chừng cả hai người thiếp thất kia cũng đã nhận ra được mọi việc từ trước, thế nên mới chọn im lặng lâu như thế.
Còn về phu quân của ta, từ sau đêm chàng ấy xuất hiện trước cửa phòng ta đến giờ, bọn ta lại lập lại trạng thái ai làm việc người nấy chẳng ai để tâm đến nhau.
Cảnh vật của những ngày xuân thật tươi mát xinh đẹp, nhưng luống hoa cải cũng đã lớn rất nhanh. Ta gọi người đến hái rau cải mang vào căn bếp nhỏ trong viện, bên cạnh đó còn căn dặn người hầu gói lại một phần mang sang viện của đích tỷ.
Gió xuân ấm áp mát mẻ dịu nhẹ hương thơm, thật hợp với vẽ tranh ngắm cảnh. Ta mang bàn ghế đặt ra trước cửa phòng của mình, vừa ngồi thưởng gió xuân vừa phác thảo khung cảnh mùa xuân đầy tươi đẹp.
Trong đầu ta chợt nảy ra một vài suy nghĩ, những hạt cải ta sẽ nhờ người mang ép thành dầu, phần còn thừa lại sẽ dùng để làm phân bón cho vụ trồng tiếp theo.
Từ đằng xa người hầu thân cận của Nguyên Dịch cũng nhẹ nhàng đẩy xe chàng ấy bước ra khỏi phòng, tựa hồ như chàng ấy cũng muốn cảm nhận được một chút mĩ vị ngày xuân.
Thế nhưng chàng ấy chỉ dừng lại ở trước cửa phòng giả vờ chú tâm đọc sách, không hiểu sao lúc này ta lại có cảm giác ánh mắt chàng ấy vẫn luôn hướng về phía ta.
Trong lòng ta lúc này lại có chút cảm giác yên bình tĩnh lặng, mà không thể nào giải thích được.
Thế nhưng rất nhanh chóng ta nhắc nhở chính mình, giờ đây đích tỷ ta không còn đủ tỉnh táo thì chí ít ta phải cố gắng giữ sự tỉnh táo nhất có thể.
Cũng sẽ mất một khoảng thời gian khá lâu để bắt đầu cho vụ trồng tiếp theo, để tránh cho bản thân mình quá nhàn hạ, ta đã nhờ người mua một ít mơ tươi để về nấu rượu.
Ta nhớ về một câu mà người xưa vẫn thường hay nói: "Nhất Niên Chi Kế Tại Ư Xuân [*]" đại khái ta nhớ chính là như thế.
[*] Nhất Niên Chi Kế Tại Ư Xuân ở đây có nghĩa là lập kế hoạch sớm chính là chìa khóa của thành công trong mọi việc.
Còn về phía hai người thiếp thất ở viện của đích tỷ, có lẽ bọn họ cũng nghĩ rằng ngày xuân đang vô cùng tươi đẹp, còn rất nhiều việc phải làm thế nên cũng đang chuẩn bị tạo mưa làm gió.
Vào lúc tỷ tỷ vội vội vàng vàng phái người đến tìm ta thì ta đang bận đậy kín nắp bình rượu mơ để mang sang cho viện của đích tỷ. Thấy ta vừa bước đến trên tay cầm theo bình rượu mơ, tỷ ấy vội vàng cho hết mọi người lui xuống sau đó khẽ thì thầm vào tai ta rằng, hai người thiếp thất kia gần đây thường xuyên chạy đến viện Vân di nương, một sủng thiếp của lão hầu gia.
Người kia tuy chỉ vừa mới sinh con nhưng vẫn thường xuyên đến đó, có vẻ như thân thể hồi phục rất nhanh.
Tỷ ấy còn nói thêm, lúc đầu năm mới còn có người nhìn thấy hai người bọn họ lén đi đến viện đấy để mừng năm mới cùng với Vân di nương. Đích tỷ nói với giọng vô cùng bất bình phẫn nộ.
"Chẳng lẽ hai người bọn họ bị bỏ rơi quá lâu thể nên muốn đến nhờ Vân di nương chỉ giáo làm sao để được làm [sủng thiếp] à?"
Ta nhắc nhở đích tỷ, tốt hơn hết là đừng nên phê phán hay khiển trách Vân di nương của lão hầu gia, vì dù sao bà ấy cũng là bật trưởng bối.
Tuy là xung quanh chẳng có một ai nhưng đích tỷ cũng lập tức hiểu ra được vấn đề và dừng lại không tiếp tục nói nữa.
"Hay là ta cũng đến chúc mừng năm mới Vân di nương? Làm như thế để khiến cho hai người bọn họ hiểu rõ được ai mới là nữ chủ nhân, ai là người hèn hạ thấp kém." Tỷ ấy vừa dứt lời ta đã ngay lập tức ngăn cản.
Ta chỉ là muốn khuyên nhủ tỷ ấy cứ tiếp tục án binh bất động đừng hành động vội vàng. Khi chưa tìm ra được điều bất chính mà hai vị thiếp thất kia đang làm, thì càng không thể hành động vội vàng thiếu suy nghĩ được.
Đột nhiên đích tỷ lại đổi chủ đề nhắc đến việc mãi vẫn chưa thấy bụng mình có chút động tĩnh gì.
"Rõ ràng là ta đã dùng rất nhiều thuốc bổ quý hiếm, thêm vào đó Nguyên Cẩn vẫn thường xuyên nán lại ở phòng của ta, thế nhưng tại vì sao lâu như thế rồi mà ta vẫn chưa thể mang thai?"
Tuy ta không thông thạo về thuốc bổ quý hiếm nhưng cũng cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Nhưng lúc này chỉ biết khuyên đích tỷ cứ thư giãn thoải mái, có lẽ tâm tình không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai.
Tỷ ấy lại quay sang hỏi ngược lại ta.
"Ngược lại là muội ấy, muội và Nguyên Dịch không muốn sớm có con hay sao?"
Nghe thấy lời nói của đích tỷ, ta có chút ngượng ngùng, vội xua tay ra cười cho có lệ rồi lại quay sang trách hờn đích tỷ trêu chọc ta, thế nhưng trong lòng ta lúc này lại xuất hiện một khoảng không vô hình khó tả.
Bây giờ hay cả về sau ta còn chưa thể rõ lúc nào sẽ hòa ly với chàng ấy, còn về phần phu quân chàng ấy lúc nào cũng chọn cách tránh mặt ta, thì làm cách nào để nói đến chuyện có con được đây chứ?
Sáng hôm sau, đích tỷ hào hứng chạy đến viện của ta kể rằng Nguyên Cẩn đã khen tỷ ấy giải quyết mọi việc vô cùng hợp lý, còn khẳng định rằng người quan trọng nhất ở trong tim vẫn chỉ duy nhất một mình tỷ ấy.
Mười ngày gần đây, Nguyên Cẩn ở lại chỗ của hai người thiếp thất tổng cộng lại nhiều nhất chỉ là ba bốn ngày mà thôi. Khoảng thời gian còn lại đều sẽ nán lại ở phòng của đích tỷ, chuyện này càng ngày càng khiến cho tỷ ấy tin chắc rằng trái tim của tỷ phu nhất định vẫn luôn hướng về tỷ ấy.
Ta giữ im lặng không đáp lại, bản thân chỉ cảm thấy tình cảm của đích tỷ đối với tiểu hầu gia ngày càng sâu đậm hơn trước.
Thế nhưng người đời vẫn luôn nói rằng, người ngoài cuộc lúc nào cũng sẽ tỉnh táo hơn so với người trong cuộc. Kể từ ngày mà Tô di nương sinh con, ta có thể nhìn ra được tỷ phu đối với hai người bọn họ chẳng hề có chút hư tình giả ý nào.
Chỉ có điều về phía mẹ chồng ta thái độ của bà ấy vẫn luôn rõ ràng chẳng khác gì so với ngày đón hai người họ vào phủ. Cũng chính vì thế mà tiểu hầu gia cũng hiểu rất rõ, nếu muốn bảo toàn được cho hai người họ thì nhất định không thể dùng cách sủng thiếp diệt thê được.
Mà thay vào đó, tiểu hầu gia chỉ có thể nghĩ ra cách phải làm thể nào để có thể khiến cho đích tỷ ta có thể vui lòng. Chỉ có như thế mới có thể mượn danh nghĩa của tỷ ấy để bảo vệ hai người bọn họ một cách quang minh chính đại, và cũng càng khiến cho mẫu thân của hắn ta hài lòng.
Nhưng thực chất hai vị thiếp thất đó gần như có lai lịch chẳng hề rõ ràng, thật khó để có thể điều tra rõ được thân phận của họ. Ta càng sợ nếu chỉ có thể nhìn thấy được bề nổi tâm tư của tiểu hầu gia vẫn một mực hướng về đích tỷ thì sẽ không thể nhìn thấu được sâu thẳm bên trong có lẽ là đang ẩn giấu một ý nghĩ gì đó xấu xa.
Ta nói thêm với đích tỷ tốt hơn hết vẫn nên phái một người thân cận đáng tin tưởng để mắt thêm đến hai người thiếp thất kia.
Tuy rằng đích tỷ vẫn luôn có lòng tin với trái tim của chính mình, nhưng vẫn đồng ý với ý nghĩ vừa rồi của ta. Tỷ ấy còn đáp lại lời ta một cách vào cùng tự hào.
"Ta đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi, và người đưa bọn họ vào phủ cũng chính là tai mắt của ta."
Chả trách trước kia khi nhắc đến thân phận của hai người thiếp thất ấy, đích tỷ lại vô cùng chắc chắn.
Trong đầu ta thoáng nghĩ, nói không chừng cả hai người thiếp thất kia cũng đã nhận ra được mọi việc từ trước, thế nên mới chọn im lặng lâu như thế.
Còn về phu quân của ta, từ sau đêm chàng ấy xuất hiện trước cửa phòng ta đến giờ, bọn ta lại lập lại trạng thái ai làm việc người nấy chẳng ai để tâm đến nhau.
Cảnh vật của những ngày xuân thật tươi mát xinh đẹp, nhưng luống hoa cải cũng đã lớn rất nhanh. Ta gọi người đến hái rau cải mang vào căn bếp nhỏ trong viện, bên cạnh đó còn căn dặn người hầu gói lại một phần mang sang viện của đích tỷ.
Gió xuân ấm áp mát mẻ dịu nhẹ hương thơm, thật hợp với vẽ tranh ngắm cảnh. Ta mang bàn ghế đặt ra trước cửa phòng của mình, vừa ngồi thưởng gió xuân vừa phác thảo khung cảnh mùa xuân đầy tươi đẹp.
Trong đầu ta chợt nảy ra một vài suy nghĩ, những hạt cải ta sẽ nhờ người mang ép thành dầu, phần còn thừa lại sẽ dùng để làm phân bón cho vụ trồng tiếp theo.
Từ đằng xa người hầu thân cận của Nguyên Dịch cũng nhẹ nhàng đẩy xe chàng ấy bước ra khỏi phòng, tựa hồ như chàng ấy cũng muốn cảm nhận được một chút mĩ vị ngày xuân.
Thế nhưng chàng ấy chỉ dừng lại ở trước cửa phòng giả vờ chú tâm đọc sách, không hiểu sao lúc này ta lại có cảm giác ánh mắt chàng ấy vẫn luôn hướng về phía ta.
Trong lòng ta lúc này lại có chút cảm giác yên bình tĩnh lặng, mà không thể nào giải thích được.
Thế nhưng rất nhanh chóng ta nhắc nhở chính mình, giờ đây đích tỷ ta không còn đủ tỉnh táo thì chí ít ta phải cố gắng giữ sự tỉnh táo nhất có thể.
Cũng sẽ mất một khoảng thời gian khá lâu để bắt đầu cho vụ trồng tiếp theo, để tránh cho bản thân mình quá nhàn hạ, ta đã nhờ người mua một ít mơ tươi để về nấu rượu.
Ta nhớ về một câu mà người xưa vẫn thường hay nói: "Nhất Niên Chi Kế Tại Ư Xuân [*]" đại khái ta nhớ chính là như thế.
[*] Nhất Niên Chi Kế Tại Ư Xuân ở đây có nghĩa là lập kế hoạch sớm chính là chìa khóa của thành công trong mọi việc.
Còn về phía hai người thiếp thất ở viện của đích tỷ, có lẽ bọn họ cũng nghĩ rằng ngày xuân đang vô cùng tươi đẹp, còn rất nhiều việc phải làm thế nên cũng đang chuẩn bị tạo mưa làm gió.
Vào lúc tỷ tỷ vội vội vàng vàng phái người đến tìm ta thì ta đang bận đậy kín nắp bình rượu mơ để mang sang cho viện của đích tỷ. Thấy ta vừa bước đến trên tay cầm theo bình rượu mơ, tỷ ấy vội vàng cho hết mọi người lui xuống sau đó khẽ thì thầm vào tai ta rằng, hai người thiếp thất kia gần đây thường xuyên chạy đến viện Vân di nương, một sủng thiếp của lão hầu gia.
Người kia tuy chỉ vừa mới sinh con nhưng vẫn thường xuyên đến đó, có vẻ như thân thể hồi phục rất nhanh.
Tỷ ấy còn nói thêm, lúc đầu năm mới còn có người nhìn thấy hai người bọn họ lén đi đến viện đấy để mừng năm mới cùng với Vân di nương. Đích tỷ nói với giọng vô cùng bất bình phẫn nộ.
"Chẳng lẽ hai người bọn họ bị bỏ rơi quá lâu thể nên muốn đến nhờ Vân di nương chỉ giáo làm sao để được làm [sủng thiếp] à?"
Ta nhắc nhở đích tỷ, tốt hơn hết là đừng nên phê phán hay khiển trách Vân di nương của lão hầu gia, vì dù sao bà ấy cũng là bật trưởng bối.
Tuy là xung quanh chẳng có một ai nhưng đích tỷ cũng lập tức hiểu ra được vấn đề và dừng lại không tiếp tục nói nữa.
"Hay là ta cũng đến chúc mừng năm mới Vân di nương? Làm như thế để khiến cho hai người bọn họ hiểu rõ được ai mới là nữ chủ nhân, ai là người hèn hạ thấp kém." Tỷ ấy vừa dứt lời ta đã ngay lập tức ngăn cản.
Ta chỉ là muốn khuyên nhủ tỷ ấy cứ tiếp tục án binh bất động đừng hành động vội vàng. Khi chưa tìm ra được điều bất chính mà hai vị thiếp thất kia đang làm, thì càng không thể hành động vội vàng thiếu suy nghĩ được.
Đột nhiên đích tỷ lại đổi chủ đề nhắc đến việc mãi vẫn chưa thấy bụng mình có chút động tĩnh gì.
"Rõ ràng là ta đã dùng rất nhiều thuốc bổ quý hiếm, thêm vào đó Nguyên Cẩn vẫn thường xuyên nán lại ở phòng của ta, thế nhưng tại vì sao lâu như thế rồi mà ta vẫn chưa thể mang thai?"
Tuy ta không thông thạo về thuốc bổ quý hiếm nhưng cũng cảm thấy có chút gì đó kì lạ. Nhưng lúc này chỉ biết khuyên đích tỷ cứ thư giãn thoải mái, có lẽ tâm tình không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai.
Tỷ ấy lại quay sang hỏi ngược lại ta.
"Ngược lại là muội ấy, muội và Nguyên Dịch không muốn sớm có con hay sao?"
Nghe thấy lời nói của đích tỷ, ta có chút ngượng ngùng, vội xua tay ra cười cho có lệ rồi lại quay sang trách hờn đích tỷ trêu chọc ta, thế nhưng trong lòng ta lúc này lại xuất hiện một khoảng không vô hình khó tả.
Bây giờ hay cả về sau ta còn chưa thể rõ lúc nào sẽ hòa ly với chàng ấy, còn về phần phu quân chàng ấy lúc nào cũng chọn cách tránh mặt ta, thì làm cách nào để nói đến chuyện có con được đây chứ?