Chương 9 - Luật Sinh Tồn Của Tĩnh Tĩnh
Từng mảnh… bỏ vào hộp.
Ông làm rất nghiêm túc, rất chuyên chú, như thể đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật.
“Tĩnh Tĩnh, con nhìn đi.”
“Ba đã lấy lại tiền rồi.”
“Không thiếu một xu.”
Tôi nhìn chiếc hộp đó.
Bên trong, chứa toàn bộ sự điên loạn của ba.
Tiếng còi hú vang lên, càng lúc càng gần.
Cảnh sát lao vào, đèn pin xé rách bóng tối.
Họ thấy ba.
Thấy đống máu thịt.
Thấy chiếc hộp đầy xương.
Ba không phản kháng.
Ông đứng lên, giơ hai tay.
Khuôn mặt vấy đầy máu, ánh mắt lại… bình tĩnh kỳ lạ.
Trong tay ông, vẫn siết chặt đồng xu một tệ của tôi.
Ba bị bắt đi.
Nhưng không phải ra tòa.
Vì ông đã điên rồi.
Một chuyên gia định phí…
Tính đủ mọi khoản nợ…
Cuối cùng… tính chính mình thành một món nợ xấu không thể thanh toán.
Ông bị đưa vào viện tâm thần.
Mẹ và dì đã đến thăm một lần.
Ba mặc đồ bệnh nhân sọc trắng, ngồi trong góc, nhìn chằm chằm vào tường.
Miệng lẩm bẩm:
“28 decibel… an toàn…”
“Tĩnh Tĩnh… đừng phát ra tiếng…”
“Ba ở đây rồi…”
Mẹ khóc.
Dì kéo bà rời đi.
Không bao giờ quay lại nữa.
Cuối cùng… ông cũng trở thành tôi của ngày trước.
Một buổi trưa yên tĩnh, ba qua đời.
Trong tay, vẫn nắm chặt đồng xu đã hoen đen.
Linh hồn ông thoát khỏi thân xác, và ông nhìn thấy tôi.
Ông sững người.
Rồi bật khóc như một đứa trẻ.
Tiếng khóc rất lớn.
Rất vang.
Là lần khóc… tự do nhất trong cuộc đời ông.
“Tĩnh Tĩnh… ba sai rồi…”
“Phí tiếng ồn của ba… đắt quá…”
Tôi bay tới, muốn ôm ông.
Nhưng tôi xuyên qua cơ thể ông.
Giữa chúng tôi…
Cách nhau một món nợ…
Không bao giờ thanh toán được.
Tôi nhìn ông, nhẹ nhàng nói:
“Ba ơi, đừng khóc nữa.”
“Khóc… phải bị phạt đấy.”
Tiếng khóc nghẹn lại.
Gương mặt ông tràn đầy tuyệt vọng.
Trước khi rời đi…
Tôi nhìn thấy mẹ và dì ở bờ biển.
Gió biển thổi tung mái tóc mẹ.
Bà cười.
Tiếng cười trong trẻo, vang vọng, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tôi nghĩ…
Tiếng cười đó chắc chắn vượt quá 60 decibel.
Nhưng không sao cả.
Lần này…
Không còn ai thu “phí tiếng ồn” nữa.
Và đó là…
m thanh đẹp nhất mà tôi từng nghe.
(HOÀN)