Chương 8 - Luật Sinh Tồn Của Tĩnh Tĩnh
Khi ông đến, ba tôi đang lau chùi cây búa.
Bảng trắng đã được xóa sạch.
Chỉ còn ảnh của “Chuột” với một dấu X đỏ chói đè lên mặt.
“Giang An Quốc.” Ông cảnh sát già nhìn ba, ánh mắt phức tạp.
“Dừng lại đi. Tôi biết là anh.”
Ba không quay đầu.
Vẫn tiếp tục lau búa.
“Có chứng cứ không?”
“Nếu không có chứng cứ, lời ông… là vu khống.”
Giọng ba rất bình thản.
“Tôi chỉ làm điều tôi phải làm.”
“Luật pháp không trả công bằng cho tôi.”
“Vậy tôi tự lấy.”
Ông cảnh sát thở dài.
“Anh đang hủy hoại chính mình.”
“Con gái anh trên trời… cũng không muốn thấy anh biến thành thế này.”
Nhắc đến tôi, bàn tay ba khựng lại.
Cây búa rơi xuống sàn.
“Cang—”
m thanh vang dội.
Ba đưa tay che mặt, vai run lên dữ dội.
Ông cảnh sát đi tới, đặt tay lên vai ba.
“Tôi hiểu nỗi đau của anh.”
“Chúng tôi đã xác định được vị trí của tên trộm.”
“Đồng bọn hắn cũng khai rồi.”
“Không bao lâu nữa, sẽ bắt được.”
“Hãy tin chúng tôi.”
“Để hắn chịu một phiên tòa công bằng.”
Ba ngẩng lên.
Nhìn thẳng vào người cảnh sát.
“Công bằng… có thể đổi lại mạng của con gái tôi không?”
“Có thể mang con bé gọi tôi một tiếng ‘ba’ trở về không?”
Không khí chùng xuống.
Ông cảnh sát không trả lời được.
Trên đời này… có những thứ mất rồi là mất mãi.
Không bao giờ lấy lại được.
Ba nhắm mắt, hít sâu một hơi.
“Được.”
“Tôi cho các ông thời gian.”
“Ba ngày.”
“Nếu trong ba ngày…”
“Các ông không bắt được hắn.”
“Thì đừng trách tôi…”
“Tự mình đi tính sổ.”
Ông cảnh sát gật đầu.
“Một lời đã định.”
Chương 9
Hoàng hôn ngày thứ ba.
Mặt trời đã lặn.
Cảnh sát không đến. Điện thoại cũng không reo.
Ba ngồi trên chiếc ghế trong tầng hầm, bất động như tượng đá.
Khi tia sáng cuối cùng biến mất sau khe cửa…
Ông đứng dậy.
Ông cầm lấy cây búa.
Rồi cầm theo chiếc máy đo decibel mà tôi từng quá quen thuộc.
Ông chuẩn bị kết sổ món nợ cuối cùng.
“Chuột” đã bỏ trốn.
Hắn bò qua cửa sổ bệnh viện, lê cái chân gãy như một con chuột thực thụ, biến mất trong hệ thống cống ngầm của thành phố.
Nhưng hắn không ngờ rằng…
Sổ ghi chép của ba có thể tính đến từng mao mạch của thành phố này.
Ba tìm thấy hắn trong một boong-ke bỏ hoang.
“Chuột” đang chuẩn bị leo lên một chiếc xe tải vượt biên, trốn khỏi thành phố.
Ba chặn ngay lối thoát duy nhất.
Boong-ke ẩm thấp, tối om, đầy mùi ẩm mốc.
“Chuột” nhìn thấy ba, sợ đến mức quỳ sụp xuống, quần ướt nhẹp.
“Đừng… đừng giết tôi… tiền tôi trả lại hết…”
Ba cười.
Ông dùng băng dính quấn chặt máy đo decibel vào ngực “Chuột”, màn hình đối diện thẳng với mắt hắn.
“Luật mới.” Ba nói.
“Tao hỏi, mày trả lời.”
“Âm lượng không được vượt quá 60 decibel — giới hạn của tiếng cười.”
“Vượt rồi… sẽ bị phạt.”
“Chuột” hoảng loạn nhìn ba, nhìn cây búa trong tay ông.
“Con gái tao…”
“Khi bị đâm… nó có hét không?”
Ba hỏi, giọng rất nhỏ.
“Chuột” lắc đầu điên cuồng, không dám nói.
“Trả lời.”
“Nó… nó không hét… một tiếng cũng không…”
Giọng “Chuột” run như cái sàng.
Máy đo hiện 58.
Vẫn an toàn.
“Tốt.” Ba gật đầu.
“Câu hỏi thứ hai… Nó có đau không?”
Đồng tử “Chuột” co lại như đầu kim.
Hắn không biết phải trả lời sao.
Nói không đau — là nói dối.
Nói có đau — sợ trước mặt là địa ngục sâu hơn.
Hắn chọn im lặng.
“Không trả lời?”
Ba giơ búa lên.
“Bốp!”
Búa giáng vào đầu gối chân trái.
“Rắc!”
“AAAAAAA——!!!”
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp boong-ke.
Máy đo nhảy lên 120.
Đèn đỏ chớp loạn.
“Vượt ngưỡng rồi.” Ba nhìn con số, mặt không biểu cảm.
“Vượt nghiêm trọng.”
“Đây là trọng tội.”
“Tiền phạt: một cái chân.”
Tôi nhìn ba.
Người từng phạt tôi vì tiếng bụng đói, giờ đây… là kẻ tạo ra âm thanh kinh hoàng nhất.
Lần một.
Lần hai.
Trong boong-ke chỉ còn tiếng búa nện lên xương.
Và tiếng gào của “Chuột”, dần chuyển thành rên rỉ yếu ớt.
Máy đo từ 120…
Xuống 80…
Rồi 40…
Cuối cùng… trở về im lặng.
Ba dừng tay.
“Chuột” như một đống bùn lầy, thoi thóp, thở ra mà không hít vào nữa.
Ba ngồi xổm xuống, đặt chiếc hộp sắt trống cạnh hắn.
Ông cầm búa, từng mảnh xương… đập vụn.