Chương 7 - Luận Văn Của Tôi Là Thảm Họa
15.
Vừa gửi xong, tôi ngồi giữa sân òa khóc.
Ban đầu chỉ định âm thầm rơi ít nước mắt cho nhẹ lòng, mai dậy lại chiến tiếp như trâu.Nhưng cảm xúc dồn nén quá nhiều rồi.
Bỗng nghe tiếng cành cây khô bị giẫm gãy ở gần đó.
Hồi nhỏ mỗi lần tôi khóc, ông sẽ dọa tôi: “Đừng khóc, chó sói tới giờ.”
Giờ trong không khí tĩnh lặng của vùng quê, tiếng đó khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Tiếng bước chân dừng ngay trước cổng nhà tôi.
Tôi vừa chuẩn bị bật dậy chạy vào nhà thì nghe ai đó khẽ gọi: “Bé yêu.”
Tim tôi thắt lại, mồ hôi lạnh ướt lòng bàn tay. Một câu thôi mà đánh sập hết phòng tuyến của tôi.
Tôi lao ra cổng, dùng hết sức đánh anh, đá anh. Anh chỉ bị bất ngờ lúc đầu “ưm” một tiếng, còn lại không nói nửa câu.
Đợi tôi dịu lại chút, Ngôn Trác kéo tôi vào lòng, vuốt tóc tôi như vuốt mèo nhỏ.
Vừa dỗ vừa nói: “Rồi rồi, anh sai rồi, bé yêu. Anh tới muộn. Đừng chia tay anh được không?”
“Anh hỏi từ đầu đường tới tận đây mới tìm được nhà em. Vừa tới cổng thì nhận tin nhắn chia tay, anh choáng luôn.”
“Anh làm sai cái gì? Đừng chia tay, được không? Em nói đi, anh sửa.”
Tôi tức, đấm anh thêm hai cái: “Không phải thanh mai trúc mã tới tìm anh à? Không phải sắp có tin vui à? Không phải chính anh nói đi yêu đương còn gì?”
Anh ngớ người: “Thanh mai trúc mã gì? Ngoài em ra anh nói chuyện nghiêm túc với ai nữa? Anh không phải luôn yêu đương với em sao?”
Nói xong, như nhớ ra điều gì, anh bật lên: “Em nói Tô Tô hả?
Cái cô lần trước tới văn phòng tìm anh? Ai đồn vậy? Bảo sao hết lượt này tới lượt khác chạy vào văn phòng anh ngó ngó.”
“Thầy Vương bảo người quê anh tới tìm anh, nói anh dành hết thời gian cho tụi em, người ta còn than phiền không có thời gian bên nhau.”
Biểu cảm sốc của Ngôn Trác chân thật đến mức không thể giả: “Đệt! Hóa ra trùm anti của tôi là thầy Vương!”
16.
Hóa ra cô gái đó là em họ của Ngôn Trác, muốn thi cao học, đến hỏi chuyện.
Dạo đó anh bận chuyện luận văn cho tụi tôi, nên em họ bất mãn.
Đúng lúc bị thầy Vương nghe được.
Trùng hợp hơn, lúc đó Ngôn Trác hay xem điện thoại, bị thầy Vương bắt quả tang.
Anh thuận miệng thừa nhận mình đang yêu.
Không ngờ thầy Vương tưởng tượng phong phú, gộp hai chuyện lại thành một.
Thế là thành cú hiểu lầm siêu to khổng lồ này.
Anh ấy oan ức nói: “Ngày nào anh cũng làm bạn trai online cho em, ngoài đời lại làm thầy hướng dẫn cho em, bận đến không chạm đất, vậy mà em còn vu oan cho anh!”
Nghe tới đây, khí thế trong tôi bùng lên ngay lập tức.
“Anh còn nói được à? Rõ ràng anh nhận ra em từ sớm rồi mà lại không chịu nói thẳng.
Không phải là anh không muốn chịu trách nhiệm ngoài đời thật sao? Trên mạng nhắn vài câu là giải quyết xong rồi.”
Anh sụp đổ thật sự, phong thái giáo sư biến mất hoàn toàn.
“Anh gửi cho em luận văn chỉnh sửa đầy rẫy tên anh, hôm sau em vẫn làm như không biết gì, còn nhắn cho cả hai tài khoản của anh.
Anh tưởng em không muốn yêu thật ngoài đời.”
“Ngày nào anh cũng ở trước mặt em, online offline xuất hiện liên tục.
Chẳng lẽ em không cảm nhận được anh thật sự thích em sao?”
“Anh không muốn chịu trách nhiệm ngoài đời? Cuộc sống của anh ngoài công việc chính là em.
Ngay cả khi làm việc, anh còn phải dành một phần năm sức lực cho em.
Vậy anh còn phải chịu trách nhiệm thế nào nữa đây?”
Không ngờ nói tới đây, anh ấy bật chế độ phàn nàn.
“Luận văn em làm hồi đầu, anh nhìn cái là huyết áp lên hai trăm đấy.
Nếu không phải trong lòng cứ nhắc ‘đây là bảo bối của mình’, chắc anh phát điên rồi.”
“Anh tự bỏ tiền ra để em có điều kiện học, chỉ để em hiểu được logic cơ bản nhất.
Vậy mà em còn nói anh không chịu trách nhiệm!
Lần này anh thật sự tức rồi! Còn không dỗ được đâu đấy!”
17.
Tôi nhất thời nghẹn lời.
Anh càng tức hơn: “Anh nói anh giận rồi, sao em không bắt đầu dỗ anh?”
Tôi cạn lời: “Không phải anh nói dỗ cũng vô ích sao?”
Anh gần như rơi vào trạng thái sụp đổ: “Dỗ không được thì em không dỗ luôn à?”
Tôi đột nhiên chộp được điểm mấu chốt: “Thế sao anh lại không tiếp tục hướng dẫn bọn em? Sao anh chuyển viện? Không phải để chạy trốn à?”
Bộp!
Người nào đó thật sự bùng nổ.
“Anh chuyển viện để chạy trốn? Anh tốn bao nhiêu quan hệ để nhờ viện trưởng nhận lại các em, rồi chạy giấy tờ chuyểnqua viện bên cạnh, không phải để sớm được công khai với em thì là gì?”
“Anh không muốn người ta đoán bậy đoán bạ về quan hệ của chúng ta. Chúng ta rõ ràng quen nhau từ lâu rồi. Nói trắng ra, anh tới đây nhận cái đống nát này cũng vì em. Không ngờ luôn, em chính là cái đống nát đó.”
Giảng viên trước của tôi dính đến tham ô quỹ, bị nhà trường và công ty đối tác kiện.
Tôi không ngờ lại là như vậy.
“Ngày nào cũng thấy em như muốn trốn chạy. Đợi thêm nửa năm nữa là công khai được rồi, nhưng anh không chịu nổi. Ngày đó anh vừa làm xong thủ tục, về tìm em để nói thẳng, ai ngờ em biến mất.”
“Anh là hổ rồi à, thấy là chạy?”
Tôi xấu hổ cười, chẳng nói lời nào.
Anh nói khi đứng sát tôi, tôi còn cảm thấy tê tê ở tai.
Anh đưa tay chạm vào tai tôi: “Tai em nóng quá.”
Tôi cảm giác mặt mình cũng nóng lên ngay lập tức.
Anh lại dụi mặt lên má tôi: “Mặt cũng nóng.”
Tôi cảm giác mình mất khả năng nói, vì không biết nói gì để diễn đạt cảm xúc trong lòng.
Chỉ biết ngu ngơ nhìn anh.
Anh đưa tay che mắt tôi: “Nhìn nữa anh hôn em thật đấy.”
Tôi “ừ” một tiếng nhỏ, rồi hôn lên cằm anh một cái.
Lần này đến lượt anh đứng đờ ra nhìn tôi.
18.
Ở quê không có lò sưởi. Bước vào nhà, cả hai nói chuyện đều phả ra hơi trắng.
Không khí mập mờ theo từng làn hơi đó mà trở nên càng mênh mang ái ý.
Anh nhíu mày nói: “Mấy ngày nay em ở đây à? Ở đây không có gì sưởi sao?”
Tôi nhỏ giọng nói: “Nhà tôi vậy đó.”
Anh tưởng tôi buồn, bước lên hai bước nắm tay tôi: “Không phải anh chê nhà em. Anh chỉ xót em lạnh thôi.
Mai sau mình mua cái điều hòa để đây, em về thăm ông bà sẽ không lạnh nữa.”
Anh biết hết rồi.
Giữa chúng tôi vốn dĩ chẳng có chuyện gì không thể nói.
“Tôi về đây nói chuyện với ông bà.”
Anh bật cười: “Nói ra được điều gì chưa?”
Tôi gật đầu: “Ừ. Có mấy chuyện hơi mơ hồ, nên ông bà bảo anh tự tới giải thích. Kết quả tôi rất hài lòng.”
Nụ cười anh nở lớn, rực rỡ như bông hoa nở bung dưới nắng.
“Cảm ơn em.”
