Chương 6 - Luận Văn Của Tôi Là Thảm Họa
Sau đó bà tôi quyết định không nghe máy họ nữa.
Câu bà nói là: “Chẳng được tích sự gì, chỉ tổ rước bực vào người.”
Bà tôi là người đi trước. Bà dặn đừng báo cho ba mẹ tôi biết.
Ông tôi xưa nay nghe lời bà tuyệt đối, nên làm đúng như vậy.
Trước khi ông mất, ông cũng dặn tôi: “Mọi thứ ông đã chuẩn bị sẵn hết rồi, áo tang cũng may, vải cũng cắt, chỗ chôn ông cũng đào sẵn.
Đừng để họ quay về.
Việc tốt nhất mà họ làm trong đời này là đưa con tới chỗ tụi ông, vậy là đủ rồi.
Đừng để họ dính dáng gì tới con nữa.”
13.
Mỗi ngày, tôi ngồi ngoài sân ăn ba bữa cùng ông bà.
À không, là họ ăn cùng tôi.
Không biết vì sao, càng ăn tôi càng rơi nước mắt.
Vì cảm thấy mình thật tủi thân.
Tôi cảm thấy trên đời này, ngoài ông bà ra, hình như chẳng ai thực lòng yêu quý tôi cả.
Nhưng rõ ràng anh ấy từng tỏ ra rất thích tôi.
Mỗi ngày đều dỗ tôi vui trên điện thoại, khen tôi dễ thương, đặt đồ ăn, tặng quà, nói sẽ khiến tôi trở thành người hạnh phúc nhất thế giới.
Còn ngoài đời, ở văn phòng, anh dạy tôi viết luận văn, dạy tôi cách đọc hiệu quả, cách làm tài liệu tham khảo, còn chuyển khoản phụ cấp cho tôi nữa.
Tâm trí tôi không thể kiểm soát nổi, cứ liên tục nghĩ về Ngôn Trác.
Anh gần như chiếm trọn cuộc sống của tôi.
Dù là bạn trai online hay là giảng viên hướng dẫn, anh đều đóng tròn vai.
Đúng vậy, là đóng vai.
Chỉ có mình tôi là thật lòng nhập vai.
Ngay khoảnh khắc anh biết được thân phận của tôi mà vẫn không nhận tôi ngoài đời, tôi lẽ ra phải hiểu ra rồi.
Rằng anh vốn không muốn kéo thế giới ảo và đời thực lại với nhau.
Đến ngày thứ ba, tôi mới mở điện thoại lên.
Tôi thấy anh vẫn đang tiếp tục tương tác cùng tôi trên mấy nền tảng.
Tôi nhớ lần giận nhau đầu tiên, gần một tuần không ai nói gì.
Tất cả các “tia lửa” bị ngắt. Tôi giận quá nên mắng anh một trận.
Từ đó về sau, dù bận đến đâu hay cãi nhau cỡ nào, cũng không bao giờ để những tương tác ấy đứt đoạn nữa.
Nghe thật trẻ con.
Nhưng với tôi, đó là một loại tín niệm.
Giống như ảo giác rằng luôn có người ở bên cạnh mình.
Người không có cảm giác an toàn, sẽ để ý đến những chi tiết kỳ quặc như vậy đấy.
Trái tim tôi đau âm ỉ, rồi lan sang cả cơ thể.
Tôi quay lại giường, ngủ một giấc thật dài.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi dậy.
14.
Là một người bạn cùng nhóm gọi đến.
“Hôm nay tối bọn mình tổ chức tiệc chia tay thầy Ngôn, cậu khi nào đến? Thấy cậu không trả lời nên mình gọi hỏi nè.”
Tôi nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, hóa ra tôi ngủ một mạch suốt cả ngày.
“Tớ không đi đâu, tớ đang ở quê. Thay tớ gửi lời chào thầy Ngôn, chúc thầy lên đường thuận lợi nhé.”
Cậu ấy trêu tôi: “Cậu là học trò cưng của thầy Ngôn đó nha. Trong bọn mình thầy thích cậu nhất, cậu không đến thầy buồn đó.”
Thích tôi nhất ư? Diễn giỏi thật đấy, tôi thầm nghĩ.
Tôi vừa định từ chối lần nữa, bỗng nghe đầu dây bên kia “ơ” một tiếng, rồi nói: “Chắc phải hai ngày nữa đó.
Thầy Ngôn bảo hôm nay không ở trường, hình như đi xa rồi. Hahaha, thầy nói đi theo đuổi người yêu kìa. Hay lắm, hai ngày nữa cậu từ quê về, chúng ta tụ họp lại nhé.”
“Ừ.”
Đi theo đuổi đối tượng à? Tôi còn là người yêu mạng của anh đây này!
Ít nhất cũng nên chia tay online một câu đi chứ. Sao lại có người tệ như vậy.
Tôi nghĩ đến đó liền cầm máy lên xem, tin nhắn mới nhất hiện ngay đầu: “Bé yêu bé yêu, sao em lại không trả lời anh nữa rồi? Anh đi lo việc một vòng trở về mà em không để ý tới anh, trời sập rồi!”
Diễn tới nơi rồi. Trời tôi cũng bị anh diễn cho sập luôn rồi đấy chứ!
Tức quá, tôi gõ một tràng không kịp thở.
“Anh đang diễn Liêu Trai quỷ quái gì vậy? Đã có người theo đuổi ngoài đời thì nói chia tay đi, tôi có bám theo à?”
“Không làm người tốt, nhất quyết làm đàn ông tồi! Tôi không phải trạm tái chế rác đâu nhé!”
“Chia tay đi, đừng liên hệ nữa, chúc anh làm đồ tồi cả đời bị tồi đáp lại!”
