Chương 4 - Lời Nguyền Của Mẹ
4
Bà chỉ tay vào mặt tôi, nước mắt rơi lã chã: “Trần Gia Di! Con làm bố mẹ thất vọng quá! Sao con có thể làm ra chuyện như thế? Con khiến chúng ta không còn mặt mũi nào nhìn họ hàng!”
Bố ngồi trên ghế sô-pha, rít hết điếu này đến điếu khác, khói thuốc mờ mịt.
Giọng ông khàn đặc như giấy nhám cọ vào thép:
“Đến nước này rồi thì con cứ nhận đi. Dù gì cũng là một mạng người… đứa trẻ đó nhìn cũng tội.”
“Tôi không nhận!” – Tôi bật dậy, ngực phập phồng – “Đó không phải con tôi! Triệu Điền đang nói dối! Bản báo cáo đó là giả!”
“Giả?” – Mẹ đập mạnh tập giấy xuống bàn, phát ra tiếng “bịch” nặng nề – “Người ta ôm con đến tận cửa, kết quả giám định rõ rành rành ở đây, con nói giả là giả được à? Gia Di, có phải sống ở thành phố sung sướng quá rồi nên đến cả lương tâm cũng không còn?”
“Tôi không hề!”
“Đủ rồi!” – Bố bất ngờ dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, giọng ông bỗng cao vút – “Nếu con còn nhận chúng ta là bố mẹ, thì mau theo thằng Triệu Điền về! Nuôi đứa bé cho đàng hoàng! Còn không… coi như chúng ta chưa từng có đứa con gái này!”
Bốn chữ “cắt đứt quan hệ” như mũi băng đâm thẳng vào tim tôi.
Kiếp trước họ cũng ép tôi như vậy, tôi nhượng bộ… và rơi vào vực sâu không đáy.
Lần này, tôi cắn chặt răng: “Dù có cắt đứt quan hệ, con cũng sẽ không nhận!”
Mẹ tôi giận đến run rẩy, giơ tay định tát tôi, nhưng bị bố kéo lại.
Cả hai nhìn tôi, ánh mắt đã mất hết hơi ấm, chỉ còn sự thất vọng và dứt khoát.
Tiếng cửa đóng sầm lại, tôi dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống ngồi bệt dưới sàn.
Ánh đèn phòng khách lúc sáng lúc tối, hắt lên khuôn mặt trắng bệch của tôi, như một vai hề trong vở kịch bi hài.
Hôm sau, tôi đến công ty nộp đơn xin nghỉ việc.
Chị HR nhìn tôi, ngập ngừng: “Quản lý Trần… thật ra… mọi người đều biết cô không dễ dàng gì. Hay là… nghỉ phép một thời gian?”
Tôi lắc đầu, mỉm cười:
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Ra khỏi tòa nhà văn phòng, ánh nắng chói gắt đến mức không thể mở mắt.
Triệu Điền không biết xuất hiện từ khi nào, lại ngồi chồm hổm dưới sân.
Trong lòng anh ta, Triệu Tiểu Bảo đang tỉnh, đôi mắt đen láy nhìn tôi, nước mũi chảy đến tận môi.
“Trần Gia Di.” – Triệu Điền đứng dậy, vẻ mặt bình thản như kẻ nắm chắc phần thắng –
“Theo tôi về đi. Tiểu Bảo không thể thiếu mẹ.”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, bỗng hỏi:
“Thôn họ Triệu… rốt cuộc là nơi nào?”
Sắc mặt Triệu Điền lập tức cứng lại, như bị ong đốt.
Anh ta quay mặt sang chỗ khác, giọng hơi gấp:
“Hỏi chuyện đó làm gì? Về rồi cô sẽ biết.”
“Tôi không về.” – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ rõ ràng – “Nhưng tôi sẽ điều tra.
Điều tra xem anh là ai, thân phận của Tiểu Bảo, và tại sao anh lại làm thế với tôi.”
Triệu Điền bỗng cười, nụ cười chứa đầy sự cố chấp gần như điên dại: “Điều tra? Cứ việc điều tra. Trần Gia Di, cô không thoát được đâu… cả đời này cũng không.”
Anh ta ôm Tiểu Bảo quay lưng bỏ đi. Thằng bé nhỏ thó ngoái đầu nhìn lại tôi, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa đựng một thứ cảm xúc khó đoán.
Tôi dùng chút tiền tiết kiệm cuối cùng thuê một căn hộ nhỏ, rồi xin làm ca đêm thu ngân ở cửa hàng tiện lợi.
Ban ngày ngủ, ban đêm đi làm, cố tránh mọi nơi có thể chạm mặt người quen.
Thành phố rộng lớn, đủ để một người biến mất giữa biển người.
Nhưng bóng của Triệu Điền vẫn như cái gai bám chặt vào xương, thỉnh thoảng lại trồi lên trong cuộc sống của tôi.
Camera cửa hàng từng ghi lại hình anh ta vài lần.
Lần nào cũng vậy – đứng bên kia đường, nhìn tôi từ xa, bất động suốt hàng giờ.
Có lần, hết ca đêm, tôi bước ra cửa thì thấy anh ta đang dựa vào cột đèn, ôm Tiểu Bảo đang ngủ say.
“Anh rốt cuộc muốn gì?” – Tôi siết chặt bình xịt hơi cay trong tay, giọng run lên vì giận.
“Không muốn gì.” – Ánh mắt Triệu Điền mang theo một sự dịu dàng kỳ dị – “Chỉ là muốn nhìn em.”
“Tôi báo công an rồi đấy!”
“Cứ báo.” – Anh ta cười nhạt – “Cảnh sát tới, tôi sẽ nói tôi tìm vợ và mẹ của con tôi. Cô nghĩ họ tin ai hơn? Cô… hay bản giám định?”
Tôi toàn thân run rẩy, nhưng không nói nổi lời nào.
Anh ta nói đúng – trước kết quả giám định 99,99%, mọi lời tôi nói đều yếu ớt đến buồn cười.
Ngày trôi qua trong cuộc giằng co như vậy.
Triệu Điền không làm gì quá đáng hơn, chỉ như bóng ma, thỉnh thoảng xuất hiện trong đời tôi.
Anh ta mang cho tôi ít đặc sản núi, hỏi thăm đồng nghiệp của tôi ở cửa hàng, thậm chí lúc tôi ốm còn lặng lẽ để thuốc ở cửa.
Cái “tử tế” đầy ám ảnh này khiến tôi càng thêm bất an.
Tôi bắt đầu tranh thủ ban ngày để tìm hiểu về thôn họ Triệu.