Chương 1 - LỜI HẸN

“Cố Thẩm Yên bố mẹ anh cho phép chúng ta kết hôn rồi.”

 

Dư Hàn Đông chạy đến bên tôi, gương mặt nhem nhuốc dính bụi khói nhưng hớn hở đến lạ. 

 

Anh ấy là lính cứu hỏa. 

 

Ai cũng nói chúng tôi là một cặp trời sinh. 

 

Anh ấy cứu người, còn tôi thì chữa bệnh cho người. 

 

“Thật sao? Anh… đừng giỡn với em đấy.”

 

“Anh làm xong nhiệm vụ liền chạy tới đây báo tin ngay cho em. Là sự thật!”

 

 “Vậy… cuối tháng tới nếu em có thể thông qua đợt kiểm tra, trở thành trưởng khoa, chúng ta sẽ kết hôn, được chứ?”

 

Dư Hàn Đông gật đầu. 

 

Trước buổi kiểm tra của tôi khoảng ba ngày, Dư Hàn Đông phải cứu hộ ở một tòa cao ốc có cháy lớn. 

 

Đám cháy ấy rất dữ dội, tin tức lan truyền suốt hai ngày liên tiếp. 

 

Tôi lo lắng gọi điện cho anh nhưng không thấy hồi đáp. 

 

Cũng may anh ấy trả lời tin nhắn của tôi. 

 

“Đồng đội của anh có vài người bị thương khá nghiêm trọng, nhân lực thiếu, anh bị điều sang tỉnh khác làm việc.”

 

“Ngày kia là em kiểm tra rồi, ước gì có anh cổ vũ.”

 

“Yên Yên ngoan, anh chắc chắn sẽ đến cổ vũ em.”

 

Sau hôm ấy, tôi hoàn thành bài kiểm tra giảng dạy trên cơ thể người cho sinh viên trường y, xuất sắc được khen thưởng. 

 

Nhưng Dư Hàn Đông thất hứa, anh ấy không hề có mặt. Thậm chí ngay khi ấy, anh rời bỏ tôi với lý do vô cùng quái đản. 

 

Tôi hận anh, hận đến mức suýt muốn c.hết đi vì thiếu anh. Nhưng mãi sau này tôi mới phát hiện ra. 

 

Ngày hôm ấy, Dư Hàn Đông thực sự đã đến cổ vũ tôi. 

 

“Cố Thẩm Yên, chút nữa cô còn ca bệnh nào nữa không?”

 

Tôi đang bận bịu với đống tài liệu y dược thì bị giật mình bởi tiếng gọi của một người đàn ông. 

 

Tôi ngước đầu, là trưởng khoa thần kinh Vương Đức. 

 

Nhìn đồng hồ đã điểm chín giờ, tôi lắc đầu. 

 

“Giờ này thì tôi hoàn thành hết công việc rồi, có chuyện gì vậy?”

 

“Vừa hay, cô cùng tôi đi ăn tối nhé?”

 

Vương Đức từ rất lâu rồi cứ luôn đeo bám tôi, mặc dù tôi từng nói mình đã có bạn trai. Tôi lập tức từ chối. 

 

“Xin lỗi anh nha, bạn trai tôi còn đang ở nhà đợi, không đi với anh được.”

 

“Cũng muộn rồi, chúng ta chỉ đơn thuần là đi ăn thôi.”

 

Tôi mặc kệ lời nói của anh ta mà soạn đồ rời đi. Vương Đức vẫn mặt dày chạy theo sau tôi, luôn miệng mời đi ăn. 

 

Đến tận cổng bệnh viện, tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Dư Hàn Đông đứng chờ với một bó hoa lớn. 

 

“Bảo bối!”

 

Tôi dang tay chạy về phía anh ấy, trao cho anh một cái ôm thật chặt. Dư Hàn Đông nhìn tôi bằng ánh mắt chiều chuộng, luôn miệng hỏi thăm. 

 

“Hôm nay làm việc có mệt không?”

 

“Có một chút. Nhưng gặp anh em hết mệt rồi!”

 

“Đồ ngốc, chúng ta mau về nhà đi, anh chuẩn bị đồ ăn hết rồi.”

 

Tôi cứ vậy mà mặc kệ Vương Đức, chẳng biết anh ta đã đen mặt từ lúc nào. Tôi còn chưa kịp bước lên xe, anh ta đã đứng ở đó buông lời mỉa mai. 

 

“Thẩm Yên, con mắt nhìn người của em cũng tệ thật đấy. Hắn chỉ là một thằng lính cứu hỏa hèn mọn, tôi có gì không bằng?”

 

Thấy tôi khựng lại, anh ta tiếp. 

 

“Em chấp nhận ngồi trên con xe điện ghẻ ấy còn hơn ngồi trên một chiếc BMW sao?”

 

Lời nói của Vương Đức khiến cho bạn trai tôi cảm thấy bực tức, có lẽ là tự ái nhiều hơn. 

 

Tôi tức giận thở mạnh một hơi, quay người tiến lại gần. 

 

“Vương Đức, anh ăn nói cho cẩn thận. Nể tình là đồng nghiệp tôi không muốn nặng lời, nhưng anh xúc phạm bạn trai tôi, tôi không để yên cho anh đâu.”

 

“Tôi nói còn không đúng sao? Em giỏi giang, giàu có, xinh đẹp, tại sao phải đứng cạnh một tên lính cứu hỏa chẳng có cái gì như hắn?”

 

“Vậy tôi nên đứng với người như ai? Loại người chỉ biết lăng nhục, thóa mạ người khác như anh?”

 

Vương Đức cứng họng, khi ấy Dư Hàn Đông cũng đi tới nắm lấy tay tôi kéo lại. 

 

Anh ấy rất ít khi quan tâm đến các mối quan hệ xung quanh của tôi, cũng khá ít khi xuất hiện trước mặt họ. Chắc chính bởi vậy mọi người mới nghĩ anh dễ bắt nạt. 

 

“Xin hỏi anh trai này đang có gì bất mãn với vợ sắp cưới của tôi à?”

 

Tôi giật nảy mình, anh ấy đang nói thật hay là muốn chọc tức Vương Đức? 

 

“Vợ… sắp cưới?”

 

“Anh không phải đang theo đuổi cô ấy à? Chút thông tin này còn không nắm được, anh lấy đâu ra tự tin vậy?”

 

Tôi đứng phía sau thầm mỉm cười. Dư Hàn Đông chỉ nhếch miệng sau đó ôm lấy vai tôi trở về, để lại Vương Đức với cơn giận dữ không thể nguôi ngoai. 

 

Chiếc xe đạp điện của chúng tôi dừng ngay tại một căn nhà khá lớn, vỏn vẹn nằm giữa một đống ô tô đủ nhãn hiệu. 

 

Tôi thành thật vậy, anh ấy là một phú nhị đại. 

 

Tôi là bác sĩ tại bệnh viện A, anh ấy là lính cứu hỏa. 

 

Như định mệnh, chúng tôi gặp nhau. 

 

Mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi. Và chính tôi cũng vậy. 

 

“Bảo bối, kỷ niệm chín năm yêu nhau của chúng ta.”

 

Dư Hàn Đông quỳ gối trao tới trước mặt tôi một bó hoa khác, tôi hạnh phúc ôm chặt lấy anh, trêu ghẹo. 

 

“Kỷ niệm chín năm chỉ có một bó hoa này thôi sao?”

 

“Đương nhiên là không rồi. Chúng ta ngồi xuống bàn ăn trước đã.”

 

Tôi với Dư Hàn Đông trải qua một bữa tối tuyệt vời. 

 

Rồi đột nhiên, anh ấy dừng đũa, nghiêm túc nói. 

 

“Thẩm Yên, bố mẹ đã đồng ý cho chúng ta kết hôn rồi.”

 

Tôi bất ngờ suýt rơi miếng thịt trong miệng, vội đặt đũa xuống bàn. 

 

“Anh… anh nói thật sao?”

 

“Ừm, sau một màn trình diễn đặc sắc, bố mẹ đã buộc đồng ý.”

 

Nói sơ qua thì gia đình anh trước đó cấm cản chúng tôi, cũng không hiểu vì lý do gì. Nhưng vì tình cảm mãnh liệt, chúng tôi vẫn kiên trì suốt chín năm nay. 

 

Tôi không giấu khỏi sự vui mừng, mặc kệ là vì gì đi chăng nữa, chỉ cần chúng tôi có thể kết hôn là mọi chuyện sẽ tốt đẹp. 

 

“Vậy… đúng rồi. Sau khi vượt qua bài kiểm tra đánh giá của trưởng khoa, em với anh sẽ kết hôn, nhé?”

 

Dư Hàn Đông gật đầu. 

 

“Ừm. Anh nhất định sẽ biến em thành cô dâu hạnh phúc nhất thế gian này.”

 

Tôi còn chưa hết vui mừng, đột nhiên Dư Hàn Đông đứng dậy, chạy vào trong phòng nói vọng ra. 

 

“Anh nói là sẽ còn quà mà, em mau vào đây.”

 

Tôi bật cười, anh ấy lúc nào cũng muốn làm tôi bất ngờ. 

 

Không biết trong đó sẽ là gì? 

 

Một chiếc nhẫn cầu hôn sao? 

 

Ánh đèn mập mờ khiến tôi càng trở nên hồi hộp, rốt cuộc thứ tôi chờ được lại chính là Dư Hàn Đông nằm gỏn lọn trên giường với một chiếc mơ anh ấy tự buộc lên người. 

 

“Anh… anh đang làm cái gì vậy?”

 

Dư Hàn Đông nhướn mày, anh nói. 

 

“Quà.”

 

“Ở đâu? Anh chính là quà?”