Chương 3 - Lệ Hoa Nương
Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng bước chân loạng choạng vang lên từ bên ngoài. Cánh cửa bị đẩy mạnh, rồi một bóng người xuất hiện, mang theo mùi rượu nồng nặc.
Lâm Vĩ, kẻ từng là trượng phu của nàng, giờ đây trong bộ giáp quân địch, bước vào với dáng vẻ say xỉn..
Ánh mắt Lục Tinh Dao lóe lên một tia sắc lạnh, nhưng ngay lập tức nàng thay đổi sắc mặt, tỏ ra bối rối, vội vã bước tới đỡ hắn.
“Lâm lang, chàng sao rồi? Uống nhiều rượu thế này, e rằng sức khỏe không tốt.” Giọng nàng dịu dàng, tựa như những nốt nhạc ngân vang.
Lâm Vĩ dựa vào vai nàng, đôi mắt mờ hơi rượu chăm chú nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ của nàng, lộ rõ vẻ háo sắc.
“Lệ Hoa Nương... Không, không phải, nàng là Dao Nhi của ta ...”
Hắn cười khẽ, ngón tay thô ráp khẽ chạm vào má nàng. “Từ lúc nàng bước vào, ta đã nghi ngờ... Nàng thật giống Dao Nhi của ta. Nhưng ta không dám nhận. Bây giờ nhìn kỹ, đúng là nàng rồi. Dao Nhi, nàng thay đổi nhiều quá, đẹp hơn, trẻ hơn... như thiên tiên vậy.”
Lục Tinh Dao ngoài mặt mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm xúc động, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Nếu hôm nay nàng vẫn là một phụ nhân quê mùa, tóc tai rối bù, dáng vẻ khắc khổ, liệu hắn có nhận ra nàng không? Hay hắn sẽ làm ngơ, như thể nàng chưa từng tồn tại?
Hắn tiếp tục nói, giọng đầy mê đắm. “Nàng không chỉ đẹp hơn, mà còn ngọt ngào, múa hát đều rất hay. Ta thật sự không ngờ... Dao Nhi của ta lại trở thành như thế này.”
Lục Tinh Dao nhẹ nhàng nở nụ cười, giả vờ nghẹn ngào. “Phu quân... Ta không ngờ có ngày lại được gặp lại huynh.”
Lâm Vĩ nhìn nàng, ánh mắt mơ màng, rồi bất ngờ ôm lấy nàng, kéo sát vào lòng. “Dao Nhi. Ta nhớ nàng, rất nhớ...”
Hắn lôi kéo nàng về phía giường, nhưng Tinh Dao nhanh chóng khéo léo tránh đi, giọng nàng bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã.
“Phu quân, ta... ta thật không ngờ được gặp lại huynh, nhưng... nhưng nhìn huynh, ta lại nhớ con trai, nhớ cha nương, nhớ mọi người trong làng...”
Những giọt nước mắt ấy, dù là diễn, cũng chứa đầy sự cay đắng thật sự.
Lâm Vĩ hơi khựng lại, nhìn nàng khóc mà cảm thấy bối rối. “Dao Nhi, nàng... nàng đừng khóc. Chuyện cũ đã qua rồi, chúng ta gặp lại, đó mới là điều quan trọng.”
Nhưng Lục Tinh Dao không dừng lại, nàng tiếp tục nức nở.
“Lâm Vĩ, huynh có biết không? Sau khi huynh đi, làng chúng ta đã xảy ra chuyện gì không? Quân giặc tràn vào, giết hết mọi người, cả cha nương, cả con trai chúng ta...” Nàng bật khóc thành tiếng. “Con trai chúng ta chỉ mới hai tuổi! Hai tuổi thôi! Hắn đã làm gì sai mà phải chết thảm như vậy? Ta còn nghe nói toàn quân bị diệt, ta tưởng huynh cũng đã.. đã…”
Lâm Vĩ cúi đầu, bàn tay đang định chạm vào nàng cũng dừng lại giữa không trung. Hắn lúng túng, giọng lắp bắp, ánh mắt lảng trảnh: “Ta... Ta không biết... Ta thật sự không biết. Sau trận chiến năm đó, ta bị thương nặng... rồi mất trí nhớ. Ta cứ nghĩ mình đã chết, nhưng được quân đội này cứu. Ta tưởng nhầm họ là quân triều đình nên tiếp tục phục vụ. Sau này, khi nhớ ra, thì đã muộn...”
Lời nói của hắn đầy sơ hở, hơn nữa nghe chuyện con trai mất hắn lại chẳng mảy may đau lòng.
Lục Tinh Dao siết chặt tay dưới ống tay áo, nỗi uất hận trong lòng sôi trào. Mất trí nhớ? Nhầm lẫn? Nếu thật sự là vậy, tại sao hắn lại leo lên được chức vị ngày hôm nay, trở thành một kẻ phục vụ dưới trướng quân địch?
“Phu quân, ta không trách huynh...” Nàng nghẹn ngào, giọng nói khẽ run rẩy. “ta cũng luân lạc đến bước đường này rồi. Nhưng ta thật sự đau lòng... Đau lòng vì con trai chúng ta... Vì cha nương... Vì mọi người trong làng. Huynh biết không? Ta đã cố sống, chỉ để chờ một ngày gặp lại huynh, nhưng giờ đây...”
Nàng cố tình để câu nói lửng lơ, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Lâm Vĩ nhìn nàng khóc, sự bối rối hiện rõ trên gương mặt. Hắn muốn nói gì đó nhưng lại không tìm được lời, chỉ đành khẽ thở dài.
“Dao Nhi, nàng đừng nghĩ nhiều nữa. Chúng ta đã lạc mất nhau quá lâu rồi. Giờ đi ngủ nhé, con cái sau này nàng muốn sinh bao nhiêu đứa cũng được. Giờ ta thừa sức nuôi chúng.”
Hắn lại lôi kéo nàng về phía giường, nhưng lần này, Lục Tinh Dao quỳ xuống, khóc nức nở.
“Phu quân, ta không thể... Ta thật sự không thể. Nhìn huynh, ta chỉ nhớ đến con trai... Ta muốn một đêm để tưởng nhớ con. Xin huynh, chỉ đêm nay thôi...”
Lâm Vĩ vốn đã say, cuối cùng đành chịu thua. Hắn ngả lưng xuống giường, thở dài một hơi, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ vì men rượu.
Lục Tinh Dao đứng dậy, nhìn hắn nằm trên giường, hơi thở đều đều. Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, đôi môi mím chặt.
Nàng hiện giờ như hòa tàn liễu dập, cũng chẳng phải thanh cao gì, nhưng nàng thật sự ghê tởm hắn, không muốn cho kẻ từng là trượng phu chạm vào người mình.