Chương 9 - Ký Ức Đẹp Của Anh Và Em

Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng mình là người lý trí, yêu ghét rõ ràng.Ví dụ như bố mẹ đối xử lạnh lùng với tôi, tôi cũng sẽ đối xử lạnh lùng với bọn họ giống như vậy.Ví dụ như Thiên Thiên đối xử với tôi rất tốt, tôi sẽ không bao giờ đối xử tệ với cô ấy.Nhưng khi đến chỗ Phó Thanh, tôi không tài nào lý trí nổi, bối rối đến trái tim đau nhói.Tôi không thể yêu, cũng không thể ghét.Tôi cảm thấy như anh yêu tôi, nhưng lại cảm thấy anh không hề yêu tôi.Tôi nghĩ mình nên ghét anh, nhưng lại luôn nhớ tới dáng vẻ anh nhoà lên người tôi để cứu tôi, tôi không thể ghét anh được nữa..Cho dù hôm nay tôi rời bỏ thành phố này, rời bỏ tất cả những người quen của mình cũng không phải vì căm ghét mà chỉ là tôi không muốn bọn họ phải buồn bã vì tôi.Khi đến nước A, sức khỏe của tôi đã có chút không chống đỡ nổi nữa.Chuyến bay dài cộng với sự giằng xé trong lòng khiến tôi gần như ngất đi.Simon, người của viện an dưỡng chịu trách nhiệm đón tôi ở sân bay, đưa tôi thẳng đến bệnh viện.Khi tôi tỉnh lại lần nữa, trước mặt tôi là một khuôn mặt rất đẹp trai.Dáng người cao lớn cùng khuôn mặt góc cạnh điển hình của Bắc Âu.Anh ta nói bằng tiếng Trung không chuẩn: “Nặc, mặc dù cô đã ký hợp đồng chết êm ái nhưng cũng không cần phải gấp gáp như vậy? Ít nhất phải nhìn thấy những ngọn núi tuyết mà cô vẫn luôn mong chờ.”Tôi cười nói: “Đúng vậy, nếu không số tiền này coi như bị lãng phí rồi.”Núi tuyết là nơi tôi và Phó Thanh đã từng hẹn nhau cùng đến thăm.Anh đã từng chỉ vào một vị trí nào đó trên dãy Alps trên bản đồ, cười nói: “Ở đây, anh sẽ đặt tên nơi này là núi Nặc Nặc, đó là mảnh đất thuộc về Nặc Nặc của anh.”Lúc đó, khi anh nhìn vào mắt tôi, đôi mắt đầy những ánh sao trời.Từ khi nào lại bị sự chán ghét thay thế?Tôi thực sự không thể nhớ được.Nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa.Núi Nặc Nặc, tôi đến đây.Viện an dưỡng nằm ngay dưới chân núi tuyết.Tôi quấn chăn dày, ngồi trên ghế bập bênh, ngắm nhìn ánh nắng vàng chiếu rọi trên những đỉnh núi tuyết trắng xoá, đỉnh núi càng trở nên rực rỡ.Cuộc đời tôi giống như tuyết trên đỉnh núi, vô cùng lạnh lẽo, nhưng cũng từng cảm nhận được sự ấm áp.Ví dụ như khi có người không tiếc sinh mạng cứu tôi.Chỉ một chút ấm áp này thôi cũng đủ khiến tôi không thể nhẫn tâm được.