Chương 8 - Ký Ức Đẹp Của Anh Và Em

Cô gái đó mỉm cười rạng rỡ.Phó Thanh lại trầm mặt trách cứ: “Ngốc quá! Suýt nữa là trễ chuyến bay rồi. Em là trợ lý hay anh là trợ lý?”Cô gái trả lời: “Lần này không giống mấy lần trước. Không phải vì em nhìn thấy chị Nặc sao?Em sợ chị ấy hiểu lầm nên mới vào kiểm tra an ninh muộn.”“Có cái gì mà hiểu lầm? Em chỉ đến đây để hợp tác làm việc với anh thôi.”Phó Thanh vừa nói với vẻ gay gắt vừa tự nhiên cầm lấy túi xách của cô gái, vội vàng lao tới khu kiểm tra an ninh.Anh không bao giờ xách túi giúp phụ nữ.Tôi mỉm cười, cười đến mức rơi nước mắt.Hóa ra đây chính là lý do tại sao anh không muốn tôi tiễn anh ra sân bay.Phó Thanh, trong lòng anh cũng biết, để cô ấy tới đây không phải chỉ là hợp tác làm việc thôi phải không?Anh biết cho dù anh có thể tự lừa dối bản thân, cũng không thể lừa được tôi, cho nên mới không muốn để tôi tiễn anh đúng không?Tôi biết cô gái đó.Triệu Vân Vân, trợ lý của Phó Thanh.Cô ấy xuất hiện vào năm thứ bảy khi tôi và Phó Thanh ở bên nhau .Khi đó rõ ràng tôi cảm nhận sự mệt mỏi trong cách đối xử của Phó Thanh đối với tôi.Tôi nghĩ đó chẳng qua chỉ là cảm giác chán chường sau bảy năm bên nhau mà thôi, vượt qua được sẽ lại tốt đẹp như xưa.Nhưng Phó Thanh thường xuyên nhếch môi phàn nàn với tôi về người trợ lý trẻ tuổi này: “Tại sao ngày nay tất cả sinh viên đại học đều ngu ngốc như vậy?”Năm đó, tôi đã nghe vô số câu chuyện về việc Triệu Vân Vân ngu ngốc đến mức nào.Cho đến một ngày, tôi không nhịn được mà hỏi anh: “Nếu anh cho rằng cô ấy ngốc nghếch như vậy thì sao anh cứ để cô ấy làm trợ lý?”Sau khi tôi nói xong, Phó Thanh chỉ im lặng.Từ đó về sau, tôi đã không nghe thấy cái tên đó từ trong miệng anh nữa.Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chính xác nhất.Lúc đó tôi biết có thể đúng là anh không vượt quá giới hạn về mặt thể xác, nhưng ít nhất về mặt tinh thần, Phó Thanh đã bị cô ấy thu hút.Nhưng tôi ngu ngốc đến mức không nỡ buông ta, không kịp thời rút lui mà lại muốn tiến một bước giữ lấy Phó Thanh.Tôi cho rằng nếu tôi chủ động hỏi thì anh sẽ đồng ý.Dù sao , chúng tôi đã có bảy năm sớm chiều bên nhau, chỗ nào cũng có dấu ấn của tình yêu.Tôi đã lấy hết can đảm để nói rõ với Phó Thanh có phải chúng tôi nên kết hôn rồi không.Khi tôi nói ra câu nói này, đã dùng tới hết toàn bộ can đảm và tôn nghiêmNhưng Phó Thanh lại hời hợt nói: “Anh nhìn thấy những người đó trước khi kết hôn đều yêu đương ngọt ngào, nhưng sau khi kết hôn không lâu đã bị củi gạo dầu muối nhán chìm. Kết hôn chẳng qua chỉ là cảm xúc nhất thời, hối hận lại là cả đời. Hơn nữa Nặc Nặc, không có tờ giấy kia ràng buộc, nếu một ngày nào đó em chán anh, em có thể nhẹ nhàng rời đi, tốt biết bao!”Có thể nhẹ nhàng rời đi?Là tôi? Hay là anh?Nếu yêu một người, sẽ chỉ sợ người đó rời đi. Sao có thể tạo điều kiện để người đó thoải mái rời đi?Kết hôn chẳng qua chỉ là cảm xúc nhất thời?Vậy thì tôi là người không thể khiến anh có cảm xúc muốn kết hôn.Hóa ra đối với anh, không cùng tôi trọn đời trọn kiếp cũng chỉ là chuyện nhẹ nhàng.Ký ức luôn là con dao giết người không thấy máu, âm thầm hành hạ trái tim bạn ở nơi chỉ mình bạn biết.Nhìn bọn họ vội vã đi vào trạm kiểm soát an ninh, tôi quay người đi về phía một trạm kiểm soát an ninh khác.Sau một tiếng nữa tôi cũng sẽ đáp chuyến bay rời đi.Rời khỏi thành phố này, rời khỏi tất cả những người tôi quen biết.Tôi, Cố Hàm Nặc, hai mươi tám năm cuộc đời đã kết thúc.Mà sinh nhật lần thứ hai mươi chín của mình, có lẽ tôi sẽ không đợi được.