Chương 15 - Ký Ức Đã Chết

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi chỉ gật nhẹ, không nói ra suy nghĩ trong lòng.

Chuyển sang hỏi: “Đoàn trưởng, công việc tiếp theo của tôi là gì ạ?”

Đoàn trưởng thoáng sững người.

Rồi tỏ vẻ khó xử: “Dạo này đúng vào mùa trồng cây, ai cũng ra đồng cỏ giúp một tay, nhưng cô…”

Ông nhìn tôi từ trên xuống, không giấu được vẻ chê bai:

“Thân thể cô chắc cũng chỉ bằng nửa phụ nữ vùng Tây Bắc tụi tôi…”

Do dự nói tiếp: “Phóng viên Trình, trồng cây là việc rất vất vả. Hay là cô nghỉ vài hôm đi, đợi chúng tôi làm xong rồi sắp xếp công việc phù hợp hơn cho cô.”

Tôi kiên quyết nhìn ông:

“Đoàn trưởng, xin đừng xem thường tôi. Tôi cũng có thể cùng mọi người trồng cây. Phụ nữ thời nay cũng có thể gánh một nửa bầu trời mà!”

Với sự kiên trì của mình, tôi đã được tham gia vào đội ngũ trồng cây.

Xung quanh khu vực trồng cây là một bãi cỏ rộng lớn.

Gọi là bãi cỏ, nhưng suốt quãng đường đi, tôi hầu như không thấy mảng xanh nào — toàn là cỏ úa vàng khô.

Đất dưới chân càng đi càng mềm, cảm giác ngày càng giống cát hơn.

Không xa phía trước, có một nhóm người đang bận rộn làm việc.

Thẩm Mặc Sách cũng ở đó. Người khác phải cuốc ba nhát mới đào được một lỗ, anh ta chỉ cần một nhát.

Mấy việc nặng như khiêng cây, xách nước, anh ta đều tự mình làm.

Một tay xách một thùng nước lớn, mà đi cứ như đang mang hai cái hộp rỗng, bước đi dứt khoát, vững vàng.

Nước vừa đổ xuống hố trồng cây, gặp đất liền bị hút khô trong nháy mắt, như người khát cả nửa tháng trời vừa được uống một ngụm.

Lớp đất nứt nẻ bên trên vừa mới ẩm ướt được một chút, chẳng mấy chốc lại khô cong trở lại.

Cây non được trồng ở đây chính là loại tôi đã thấy trong ký túc xá—thân cây khẳng khiu, lá úa vàng, nhưng vẫn đứng thẳng tắp giữa đất trời.

Tôi thu hồi ánh nhìn, hỏi:

“Đoàn trưởng Dương, ông trồng cây là để ngăn chặn sa mạc hóa đúng không?”

Đoàn trưởng cười đáp:

“Phóng viên Trình đúng là người có học, vừa nhìn đã biết tôi định làm gì.”

Nhưng ngay sau đó, giọng ông khẽ trầm xuống.

“Trồng cây thì tốt đấy, nhưng chẳng có mấy ai tin tôi.”

Tôi cảm thấy tim hơi nhói, quay sang nhìn ông.

Lúc này nhìn kỹ mới thấy, đoàn trưởng tuổi đã cao, lưng bên trái hơi còng xuống—chắc là vì lao động vất vả bao năm.

Ông thở dài một tiếng, thật nặng nề.

“Dưới lớp đất mới có nước, còn dưới lớp cát thì chỉ toàn là cát. Tôi muốn giải quyết chuyện dân không có nước sạch để uống, thì cách duy nhất chính là biến cát trở lại thành đất.”

“Chúng tôi là đang giành đất với ông trời, chỉ mong có thể khiến những vùng bị sa mạc hóa ngày càng ít đi. Nhưng như thế vẫn chưa đủ.”

“Tây Bắc vốn đã thiếu nước, mà cây thì không có nước là không sống nổi. Nước tưới cây cũng là mọi người tự tiết kiệm từng ngụm mới có được.”

“Mỗi năm cây non chết quá nửa, nhưng tôi chưa từng bỏ cuộc… chỉ là, tôi già rồi.”

Đoàn trưởng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước—nơi ấy là một biển cát vàng mênh mông kéo dài đến tận chân trời.

“Tôi đã trồng cây suốt bốn mươi năm, mà số sống được đến giờ cũng chỉ khoảng một vạn cây.”

“Một vạn cây với tôi thì là rất nhiều, nhưng với cả vùng Tây Bắc thì… quá ít, quá ít.”

“Tôi không biết liệu mình còn có thể sống đến ngày nhìn thấy vùng đất khô cằn này không còn một màu vàng nữa hay không.”

Tôi đứng phía sau, lặng lẽ nghe ông thổ lộ. Trong lòng dâng lên một cơn xúc động mãnh liệt.

Nhìn bóng dáng gù xuống kia, tôi cảm thấy một niềm kính trọng vô hạn.

Tôi mới chỉ sống hơn hai mươi năm, chưa từng nghĩ tới việc phải kiên trì suốt bốn mươi năm trời.

Chỉ vì một chuyện duy nhất—trồng cây.

Hơn nữa còn là trong hoàn cảnh không ai giúp đỡ, chỉ có một mình ông cố gắng gồng gánh.

Tôi nhìn ra xa, nghiêm túc nói:

“Đoàn trưởng Dương, ông yên tâm, nơi này nhất định sẽ có ngày mọc lên rừng cây.”

Nghe vậy, ông quay đầu nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng đầy xúc động.

“Cảm ơn cô, phóng viên Trình. Hy vọng giấc mơ của tôi sẽ sớm trở thành hiện thực.”

Tôi mỉm cười đáp:

“Chắc chắn sẽ thành hiện thực. Tôi sẽ viết lại câu chuyện ở đây, gửi về các tòa soạn trên khắp cả nước, để mọi người đều biết rằng ở Tây Bắc có một đoàn trưởng tuyệt vời như ông. Để ai cũng muốn đến đây giúp một tay.”

Tôi hít sâu một hơi, ngước nhìn đám cây non trước mặt. Có lẽ chúng cũng biết mình đang gánh trọng trách, tuy yếu ớt mỏng manh nhưng vẫn đứng thẳng hiên ngang, đung đưa trong gió.

“Tôi tin rằng, chỉ cần mọi người cùng chung một lòng, cùng hướng về một mục tiêu, thì ước mơ ấy nhất định sẽ thành hiện thực. Tây Bắc sau này không chỉ không cần đi hai mươi cây số để gánh nước, mà còn có thêm thật nhiều người đến chung tay xây dựng vùng đất này tốt đẹp hơn.”

Tôi nói đầy khí thế, tự tin và nhiệt huyết.

Đoàn trưởng Dương nghe xong cũng thấy sục sôi trong lòng, máu nóng rạo rực.

Tôi chào tạm biệt ông, vội vàng quay lại ký túc xá để bắt tay viết bài.

Đoàn trưởng thì đi tiếp về phía mọi người, chuẩn bị cùng họ làm việc.

Thẩm Mặc Sách nhanh tay nhận lấy xô nước trong tay ông:

“Đoàn trưởng, sức khỏe anh không tốt, để việc này cho tôi.”

Anh chỉ tay về phía sau:

“Chỗ kia sắp trồng xong rồi, chỉ còn bó cuối cùng thôi.”

Làm xong, anh phủi sạch đất dính trên tay.

Đột nhiên, động tác khựng lại một chút, có vẻ đang do dự điều gì đó. Rồi anh ngước lên, hỏi:

“Vị phóng viên đó sao đến rồi lại đi nhanh vậy?”

Đoàn trưởng không để ý sự khác lạ trong giọng anh, chỉ thản nhiên đáp lại…

“Phóng viên Trình thấy chúng ta trồng rừng phủ xanh đất trống, nói là muốn về viết một bài báo, sau đó gửi cho các tòa soạn trên toàn quốc, để mọi người đều biết nỗ lực của nhân dân Tây Bắc.”

Thẩm Mặc Sách nghe vậy thì không nói gì thêm.

Anh đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn về hướng tôi rời đi, ánh mắt sâu thẳm.

Tôi nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, không hề bước ra ngoài.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)