Chương 5 - Ký Ức Chia Tay
Anh ta yêu thích sự mới lạ, còn tôi lại quá lưu luyến quá khứ.
Hai con người có tính cách trái ngược, từ lúc mới gặp đã định sẵn là sẽ chia ly.
Người đến vì tò mò, cuối cùng cũng sẽ rời đi vì chán nản.
Một buổi chiều bình thường nào đó.
Tôi đang ngắm hoàng hôn cam đỏ, bỗng nhận được một cuộc gọi lạ.
Là Phó Trạch gọi đến.
Anh hỏi tôi dạo này sống thế nào.
Lúc ấy.
Tôi đã có thể nhẹ nhàng mà đối đãi, xem anh như một người bạn cũ tình cờ hỏi thăm.
“Cũng khá ổn. Còn anh thì sao?”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Nếu không có tiếng thở dồn dập, tôi còn tưởng người ở đầu bên kia đã biến mất.
Khi Phó Trạch mở miệng lần nữa, giọng anh khàn đặc đến đáng sợ.
“Không tốt lắm… Thẩm An, anh rất nhớ em.”
Những lời đó không phát ra từ loa điện thoại.
Tôi ngẩng đầu lên.
Nhìn sang bên kia đường—Phó Trạch đang đứng ở đầu kia vạch qua đường.
9
Nhiều năm xa cách, lần nữa đối mặt.
Tôi bình tĩnh nhìn Phó Trạch, lắng nghe anh kể về những chuyện đã xảy ra sau khi tôi rời đi.
Ban đầu là không quen với cuộc sống mới, chưa thích nghi được với việc sống một mình, luôn cảm thấy bên cạnh trống trải.
Về sau.
Công việc không thuận lợi, nhớ đến người yêu từng giúp anh xoa bóp vai gáy sau mỗi buổi tan làm.
Những lời như thế cứ tuôn ra không dứt.
Cạch ——
Tách trà đặt xuống bàn phát ra âm thanh giòn tan, tôi nhìn thẳng Phó Trạch, ánh mắt màu hổ phách phản chiếu bóng dáng anh, lời nói đánh thẳng vào tim đen.
“Anh sống không tốt, không phải vì nhớ tôi, mà vì tiếc nuối khi đánh mất một bảo mẫu nhẫn nhịn, cam chịu.”
“Tôi nói đúng không, Phó Trạch?”
Lột bỏ lớp vỏ bọc rực rỡ.
Viên kẹo mật ấy đã quá hạn từ lâu, dính nhớp và bốc mùi.
Ngày xưa là vì tôi yêu anh, nên đã tự khoác lên anh lớp kính lọc hoàn hảo. Anh không hề hoàn mỹ đến thế—ít nhất là về sau thì không.
Sau khi bị vạch trần, anh như quả bóng xì hơi.
Không nói thêm lời nào.
Chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Ly hồng trà đã cạn, tôi đứng dậy.
Còn Trần Mặc.
Anh đang đứng bên ngoài cửa sổ, chống xe đạp, nụ cười tự do và sáng ngời.
Rõ ràng chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi, vậy mà thời gian dường như thiên vị anh, không để lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt ấy.
Anh cũng nhìn thấy Phó Trạch.
Nhưng chẳng để tâm, chỉ vẫy tay về phía tôi.
Anh nói: “An An, anh đến đón em về nhà.”
Lời vừa dứt.
Phó Trạch như bị đạp trúng nỗi đau, đứng bật dậy, sắc mặt vặn vẹo.
“Em ở bên anh ta sao?”
“Chỉ vì cái thằng vô dụng đó mà em bỏ rơi tôi?”
Bốp ——
Tôi giơ tay, tát mạnh một cái vào mặt Phó Trạch.
Chiếc kính gọng vàng trên sống mũi anh văng ra ngoài.
Nhân viên phục vụ bước đến giảng hòa.
Tôi nhìn khuôn mặt ấy, bỗng nhiên bật cười khinh bỉ.
“Phó Trạch.”
“Anh không còn là chàng trai mười bảy tuổi năm xưa nữa, có gì đáng để tôi lưu luyến?”
Người tôi từng yêu.
Từ đầu đến cuối, là chàng trai mười bảy tuổi, từng đem trái tim nồng nhiệt dâng lên trước mặt tôi.
Chứ không phải một vị luật sư Phó lạnh lùng, tính toán thiệt hơn trong mọi việc.
10
Năm thứ ba bên nhau, Trần Mặc cầu hôn tôi, bên bờ Nhĩ Hải, rất nhiều bạn bè được anh mời đến.
Bao gồm cả ba mẹ tôi.
Những năm qua cuối cùng họ cũng chọn cách buông tay, còn ba mẹ của Trần Mặc lại cởi mở hơn tôi tưởng.
Hôm đó.
Họ đến khách sạn.
Trong bữa ăn, không có chất vấn, cũng không có trách móc.