Chương 4 - Ký Ức Chia Tay
Là gam màu duy nhất trong ký ức tuyết trắng nước Nga của tôi.
Trần Mặc cũng từng nghe kể.
Anh rất vui khi biết tôi có người bầu bạn, ít nhất không còn cô đơn nơi đất khách quê người.
Chúng tôi hiếm khi mở video call.
Trần Mặc vừa cười vừa nói một hồi.
Rồi đột nhiên sắc mặt trầm xuống, anh nhìn tôi chằm chằm hỏi:
“An An, cậu vẫn chưa nói cho tớ biết.”
“Đứa trẻ đó tên là gì?”
Tôi theo phản xạ định trả lời, nhưng đến khi lời ra đến miệng thì chợt nghẹn lại.
Ngơ ngác nhìn về phía bếp.
7
Trần Mặc đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý. Khi anh nhìn thấy phần mô tả về cậu bé trong bản chẩn đoán, vành mắt đỏ hoe.
Nốt ruồi ở khóe môi, mắt phượng.
Còn có một vết sẹo trên cánh tay—tất cả đều là đặc điểm của Phó Trạch.
Nói chính xác hơn.
Là Phó Trạch của ngày xưa.
Vết sẹo ấy là do lần tôi gặp sự cố ở bệnh viện khi còn thực tập, anh đến đón tôi tan ca, nhìn thấy một gã trung niên cầm dao đang tiến lại gần.
Không nói một lời, anh lao đến ngăn cản.
Tuy đã khống chế được kẻ hung ác, nhưng cánh tay anh bị rạch một đường sâu.
Phải khâu hơn chục mũi.
Vết sẹo ấy hoàn toàn có thể xóa đi, nhưng khi đó Phó Trạch đã nói:
“Đây là huân chương chứng minh anh đã bảo vệ người mình yêu.”
Về sau.
Không nhớ rõ là đêm nào, sau khi tắm xong anh bước ra.
Trên cánh tay, vết sẹo đã biến mất.
Tôi hỏi.
Anh đã trả lời thế nào nhỉ?
Phó Trạch vừa lau tóc vừa khó chịu, giọng trách móc:
“Anh đã mệt lắm rồi, em còn hỏi mấy chuyện chẳng quan trọng?”
“Ngủ sớm đi.”
Ngay từ đêm hôm ấy.
Tôi đã biết, người từng thân mật không rời nay đang dần rời xa mình.
Nhưng vì hồi ức quá đẹp.
Tôi không nỡ buông tay.
Kết cục là, anh kiệt sức, còn tôi thì rời khỏi quê nhà.
Tâm thần phân liệt.
Bốn chữ ấy in rõ ràng trên tờ giấy chẩn đoán.
Bác sĩ tâm lý khuyên cần có người đi cùng, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện bất ngờ. Cuối cùng Trần Mặc quyết định đưa tôi về nước, tự mình trông nom.
Anh sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tôi lại một lần nữa chuyển nhà, đặt xuống chiếc hộp mà ngày thường vẫn ôm trong lòng.
Có một bí mật tôi chưa từng nói.
Bên trong là một tấm ảnh.
Là điều tôi không muốn quên—Phó Trạch năm mười tám tuổi và Thẩm An mười sáu tuổi.
Tôi có thể tiếp tục lừa dối bản thân.
Nhưng khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Trần Mặc, tim tôi đột nhiên đau nhói.
Nước mắt rơi xuống lớp tuyết dày.
Hai mươi bảy tuổi, tôi vẫn còn rất nhiều thời gian để chữa lành những vết sẹo trong quá khứ.
Tôi không thể phụ lòng người thật tâm muốn kéo tôi ra khỏi vũng lầy.
8
Trần Mặc đưa tôi đến Đại Lý, Vân Nam.
Nơi này rất thích hợp để dưỡng già.
Nhịp sống chậm rãi khiến tâm trạng tôi dịu đi rất nhiều.
Anh mở một chi nhánh mới tại đây.
Tiếp tục làm trong ngành truyền thông.
Anh còn đặc biệt đăng ký tài khoản mới, để ghi lại cuộc sống của hai chúng tôi. Những vlog ấy nhận được vô số lời khen.
Trong khung hình.
Tôi luôn đang ký họa, vẽ tranh. Dần dần, trong bức tranh bắt đầu xuất hiện bóng dáng của anh—có lúc là một bàn tay, có lúc là một bóng lưng.
Ba năm.
Thời gian tôi nghĩ đến người ấy ngày càng ít, có lẽ chỉ khi bất chợt thấy một món đồ trang trí quen thuộc, mới nhớ ra.
Hình như trước đây cũng từng mua cái này cho anh ấy.
Thời gian, quả nhiên là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương.
Tôi dần dần hiểu ra.
Với người như Phó Trạch mà nói, yêu mãi một người là điều quá đỗi đơn điệu.