Chương 2 - Kiếp Sau Ta Là Bình Thê Của Hắn
Không vì gì khác, chỉ bởi nhà ta vốn thế tập buôn bán, gia tộc đông đúc, dù ở nơi hoàng thành dưới chân thiên tử, cũng là một trong những đại phú thương nổi danh.
Phụ mẫu không có con trai, chỉ có mình ta là nữ nhi.
Mẫu thân lại là người mềm lòng, năm ấy đông đến khắc nghiệt,
Hứa Trinh mặc áo rách đơn bạc, chân trần đứng trước cổng nhà ta,
mắt không rời chiếc bánh vừa mới ra lò trong tay ta, nuốt nước bọt liên tục.
Ngày hôm ấy, phần ăn của ta đều cho Hứa Trinh.
Hắn ăn ngấu nghiến không ngừng, bụng đói lâu ngày mà ăn vội nên đau quặn.
Tiếng động ấy kinh động mẫu thân, bà thấy hắn chỉ còn da bọc xương, liền không ngớt miệng kêu trời, nói là tạo nghiệt, rồi dẫn người vào nhà.
Ngày ấy, Hứa Trinh được mặc một bộ áo dày cũ kỹ mà về.
Mẫu thân ta lấy áo đông năm xưa của phụ thân, sửa lại rồi đưa cho hắn.
Từ đó về sau, Hứa Trinh thường xuyên đến.
Thuở nhỏ, hắn đến thì chỉ lo cắm đầu ăn uống.
Về sau lớn thêm một chút, hắn đã không còn là đứa trẻ hoang dã, biết xấu hổ, bèn viện cớ rằng tới tìm ta.
Ta biết đó chẳng qua là cái cớ, hắn vẫn là đến vì đói.
Miệng thì nói ta là người bạn tốt nhất trên đời, mắt thì lại không rời nổi thúng bánh bao thịt đầy ắp.
Lại về sau, hắn càng lớn, càng biết ngượng, bèn thề thốt với ta rằng:
“Kiếp này, nếu Hứa Trinh ta có ngày nên người, quyết không phụ nàng.”
Chỉ một lời thề, đã buộc lấy hắn nửa đời.
Sau này, Hứa Trinh được nhận lại là con trai lưu lạc bên ngoài của phủ An Bình Hầu, rất nhanh được đón về.
Khi ấy hắn đã hai mươi tuổi, thẳng thừng cự tuyệt đám nữ tử mà hàng viện thiếp của Hầu phủ muốn nhét cho hắn, dùng kiệu tám người khiêng rước ta về phủ.
Ngày đó, Hứa Trinh phong thái oai hùng rạng rỡ, tới lúc động phòng còn đập ngực nói với ta:
“Thế nào, A Thu, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Ta đã nói, khi có ngày vinh hiển sẽ không quên nàng, thì nhất định sẽ giữ lời.”
Khi ấy, Hứa Trinh vẫn chưa yêu ta.
Nhưng hắn giữ lời hứa, đối xử với ta cũng không bạc.
Nếu như hắn không gặp Từ Chỉ Như, có lẽ chúng ta sẽ mãi sống yên ả như vậy.
3
Thế nhưng số mệnh lại để hắn gặp Từ Chỉ Như – nữ tử mà hắn chỉ cần nhìn một lần đã động tâm, thậm chí nguyện dùng cả nửa đời còn lại để bảo hộ.
Từ Chỉ Như là thứ nữ của Thượng thư đại nhân, vốn dĩ thân phận cũng không hèn mọn đến mức đáng thương như nàng vẫn nói.
Chẳng qua là Thượng thư phu nhân tính tình hung hãn nổi danh, dẫu không ngăn nổi trượng phu năm lần bảy lượt nạp thêm nữ nhân, thì cũng có thể dùng đủ loại thủ đoạn hành hạ đám nữ tử bị nhốt trong nội viện phủ Thượng thư.
Dẫu là vậy, mẫu thân ruột của Từ Chỉ Như – Tuyết di nương – vẫn nhờ có bản lĩnh, mà được Thượng thư coi trọng, đối đầu không kém cạnh với Thượng thư phu nhân.
Cho nên, Từ Chỉ Như ở trong phủ Thượng thư, kỳ thực cũng chẳng đến nỗi nào.
Nhưng sau khi gặp Hứa Trinh, nàng liền thường xuyên khóc lóc kể lể rằng bản thân bị áp bức khổ sở đủ điều.
Nàng nói, nàng luôn xem Hứa Trinh là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Hứa Trinh đắm chìm trong cảm giác mình là anh hùng cứu mỹ nhân, thậm chí chẳng màng danh tiết, nhiều lần công khai bảo vệ Từ Chỉ Như.
Thời gian trôi qua khắp kinh thành đều rộ lên lời đồn về bọn họ, họ vốn dĩ đã không danh chính ngôn thuận, vậy mà Từ Chỉ Như lại còn không chịu làm thiếp.
Nàng ta nói, bản thân không muốn bước lên vết xe đổ của tiểu nương mình.
Nhưng Hứa Trinh lại chẳng thể bỏ được ta.
Thứ nhất là bởi hắn không nỡ phụ lời hứa năm xưa rằng sẽ chăm sóc ta cả đời.
Thứ hai, bao năm thành thân, ta chưa từng làm điều gì sai quấy, kính cẩn hầu hạ người nhà họ Hứa, càng dốc hết toàn lực trong nhà, không tiếc bạc tiền giúp hắn trải đường trên quan lộ.
Ngay cả công công vốn từng chê bai xuất thân thương hộ của ta, về sau cũng đành thừa nhận ta là người hiền lương có đức.
Thậm chí, ta từng chủ động đề nghị Hứa Trinh nạp Từ Chỉ Như làm thiếp.
Nhưng Từ Chỉ Như chẳng những không chấp thuận, mà còn rưng rưng lệ trước bao người, chỉ mặt ta mà nói ta giả dối.
Nàng ta nói, nàng cùng Hứa Trinh là nhất kiến chung tình, tâm linh tương thông, tình cảm giữa hai người bọn họ không thể dùng lễ thường phàm tục để gò bó.
Ta muốn nàng vào phủ làm thiếp, là đang vấy bẩn thứ tình ý thiêng liêng giữa bọn họ.
Một lời nói gây chấn động lòng người, lại khiến Hứa Trinh cảm động vô cùng.
Từ đó về sau, thiên hạ bàn tán sôi nổi về Từ Chỉ Như, còn Hứa Trinh thì lại càng thương yêu, càng nâng niu nàng ta như châu ngọc.
Kết cục cuối cùng, Từ Chỉ Như được Hứa Trinh nuôi ở bên ngoài, hắn còn an trí nàng một phủ riêng ngoài thành, lạnh nhạt với chính thê như ta, hai người bọn họ cùng mang đầy tai tiếng, nhưng vẫn một mực bên nhau trọn đời.
Chỉ có ta, giữ lấy phủ hầu rộng lớn này, cố chấp không chịu rời đi.
Kỳ thực ta đã sớm không còn yêu Hứa Trinh chỉ là nghẹn một hơi không cam lòng, không muốn dễ dàng tác thành cho bọn họ mà thôi.