Chương 1 - Kiếp Sau Ta Cùng Chàng

Ta cùng Việt Hồi vốn là thanh mai trúc mã.

Phụ thân trước khi lâm chung, đem ta phó thác cho chàng.

Hai mươi năm ân ái, tình sâu nghĩa nặng, chưa từng nghi kỵ lẫn nhau.

Lúc hấp hối, ta cùng chàng còn hẹn ước kiếp sau tái ngộ, tiếp nối mối duyên tiền định.

Nào ngờ trời cao trêu ngươi, một lần nữa ta được sống lại, cứ ngỡ có thể gặp lại chàng, cùng nhau nên duyên như kiếp trước.

Nào hay chàng lại lạnh nhạt thốt lên:

“Công chúa từng vì ta mà chết, ta từng đứng trước mộ nàng thề nguyện, nếu có thể làm lại một lần, nhất định không phụ nàng thâm tình.”

“Chỉ là… A Dư à, kiếp này, ta muốn sống cho chính mình một lần.”

1

Đời trước, ta cùng chàng tình thâm nghĩa trọng.

Lúc ta bệnh, chàng cáo quan nghỉ phép, ngày đêm canh giữ bên giường, không rời nửa bước.

Khi trời trở lạnh, chàng liền đem tay ta ủ trong lòng bàn tay, hà hơi sưởi ấm.

Hai mươi năm thành thân, ta không con không cái, vậy mà chàng vẫn một lòng một dạ, chưa từng gần gũi nữ nhân, càng không bước chân đến thanh lâu kỹ viện.

Chàng thủ hộ bên ta, thực sự làm được câu “nhất sinh nhất thế nhất song nhân”, không phụ kỳ vọng phụ thân giao phó.

Láng giềng xung quanh đều cảm thán:

“Lấy chồng thì phải lấy được người như Việt gia lang ấy!”

Lúc lâm chung, ta cùng chàng hẹn ước: kiếp sau tương phùng.

Vậy nên, khi tỉnh lại thấy mình trở về hai mươi năm trước, đúng lúc phụ thân hấp hối giao phó hậu sự, lòng ta không khỏi mừng thầm, nghĩ rằng kiếp này có thể cùng chàng tiếp tục đoạn tình duyên dang dở.

Phụ thân nửa nằm nửa tựa bên giường, hơi thở mỏng manh như tơ liễu.

Gối đầu đặt sẵn bát tự sinh thần của ta và Việt Hồi, giấy đỏ chữ vàng, phảng phất hương trầm dìu dịu.

Lúc ấy, phụ thân nắm tay chàng, ánh mắt đục mờ tràn đầy kỳ vọng.

Người vẫn lặp lại những lời của kiếp trước:

“Mạng chẳng còn bao, xin giao A Dư cho chàng. Mong chàng bảo hộ nàng cả đời bình an, không lo không khổ.”

Lời nói tuy nhẹ nhàng mà rõ ràng:

Chính là muốn chàng cưới ta.

Việt Hồi rũ nhẹ mi mắt, trầm giọng đáp:

“Sư phụ cứ yên tâm. Đệ tử và sư muội vốn là thanh mai trúc mã, nàng như muội ruột của ta vậy. Đệ tử nhất định sẽ chăm sóc nàng chu toàn.”

Tim ta khẽ chấn động.

Muội muội ư?

Nhưng rõ ràng kiếp trước, cũng tại nơi này, vào giờ phút ấy, chàng từng nắm lấy tay ta, trịnh trọng hứa:

“Sẽ dùng kiệu tám người nâng, nghênh nàng vào cửa, trọn đời trọn kiếp, quyết không phụ nàng.”

Phụ thân tinh thần suy nhược, chẳng bao lâu đã thiếp đi.

Ta kéo chăn đắp lại cho người, nhân lúc ấy lặng lẽ giấu hai tờ bát tự đỏ vào tay áo, trong lòng cuồn cuộn nghi vấn cùng hoang mang.

Sáng hôm sau, ta cố ý ra chợ mua bộ chăn đệm mới.

Việt Hồi hai năm trước rời kinh vào Nam nhậm chức, nay mới trở về, đệm chăn trong phòng đã cũ kỹ lắm rồi.

Nào ngờ khi ta đẩy cửa phòng chàng, lại bắt gặp một cảnh tượng hoàn toàn trái ngược dự liệu:

Chàng đang thu dọn y phục, từng món từng món xếp vào rương, dáng vẻ như sắp rời đi.

“Việt Hồi…”

Chàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ thu không gợn sóng:

“Hoàng thượng ban cho ta phủ đệ mới. Nam nữ chưa thành thân cùng ở một nơi, đối với thanh danh của muội không tốt.”

“Hôm nay ta sẽ dọn đi.”

Ta đứng lặng tại chỗ, nhìn thấy rõ ràng sự xa cách trong mắt chàng.

Nhưng từ khi chàng mười hai tuổi bái nhập môn hạ phụ thân, vẫn luôn sống trong phủ ta mà.

Ánh mắt Việt Hồi lướt từ bộ chăn đệm trong tay ta về lại chiếc rương. Món đồ cuối cùng – nghiên mực – được cất vào, nắp rương khép lại, khóa vàng cài chặt.

“Dù ta có dọn đi, cũng sẽ không bỏ mặc muội.”

“Triều đình nhân tài đông đúc, sau này ta sẽ tìm cho muội một lang quân tốt.”

Ánh mắt chàng thản nhiên như nước, thốt lên hai chữ rõ ràng: “Sư muội.”

Giờ đây, chàng gọi ta là sư muội.

Phụ thân thu nhận rất nhiều môn sinh, chàng cũng có không ít sư muội, nhưng bao năm qua chỉ duy nhất gọi ta là “A Dư”.

Chàng từng nói, A Dư của chàng, khắp thiên hạ chỉ có một.

“Nhưng rõ ràng chúng ta…” Ta suýt buột miệng kể ra chuyện kiếp trước, lại vội vàng cắn chặt đầu lưỡi.

Chàng của hiện tại không nhớ gì về kiếp trước.

Nhưng quỹ đạo giữa ta và chàng, lại chẳng khác gì kiếp trước.

Có lẽ trong hai năm ở Giang Nam, đã xảy ra điều gì đó.

Ta không dám hỏi kỹ.

Nhưng chàng đã dùng hành động để nói cho ta biết—

Kiếp này, chàng không còn yêu ta nữa rồi.

Ta không cam lòng, hôm sau liền đến phủ mới của Việt Hồi.

Phủ đệ còn rộng lớn hơn cả phủ Thái phó của phụ thân ta. Kiếp này, chàng ra ngoài nhậm chức hai năm, vừa hồi kinh đã là trọng thần nội các.

Một đường thăng tiến như diều gặp gió—điều này hoàn toàn khác biệt so với kiếp trước.

Kiếp trước, vì muốn cưới ta, chàng từng từ chối bao nhiêu mối hôn nhân môn đăng hộ đối, vì ta mà đắc tội không ít người, quan trường chốn nào cũng bị chèn ép.

Hai mươi năm làm quan, cuối cùng vẫn quanh quẩn nơi Hàn Lâm Viện.

Vậy mà chàng chưa từng oán than nửa lời.

Ta ngồi đợi ở hậu viện, trong lòng chỉ thấy xa lạ.

Lan trắng nơi bậu cửa sổ, rèm lụa phất phơ trong đình bát giác, lò sưởi khảm vàng lặng lẽ ở góc tường—từng chi tiết đều tinh xảo, hoàn mỹ.

Chiếc khăn choàng tay ta cẩn thận chuẩn bị, đặt nơi đầu gối, giờ lại trở nên thừa thãi.

Ta đã quen với việc thay chàng lo liệu mọi chuyện vụn vặt trong đời.

Giờ nhìn lại, dường như chàng đã không còn cần ta nữa.

Ta ngồi lặng một lúc, chợt nghe thấy tiếng động khe khẽ vang lên.

Ta nghiêng đầu nhìn về phía đó, qua khung cửa sổ chạm hoa, bóng dáng Việt Hồi lướt qua.

“Ca ca Việt Hồi, đôi giày thiếp làm có vừa chân không?”

Một dáng người yêu kiều đuổi theo sau.

Là công chúa Thanh Ca.

Công chúa chạy quá vội, suýt chút nữa va vào lưng chàng.

Việt Hồi quay người lại đỡ lấy nàng, tuyết rơi đọng nơi lông mi: “Công chúa cẩn thận.”

Ta khựng người lại, lập tức rụt chân về.

Kiếp trước, khi Việt Hồi đỗ trạng nguyên, tại yến tiệc Quỳnh Lâm hình dáng chàng trong màn tung trái ném hoa đã khiến không biết bao nhiêu tiểu thư danh môn say lòng.

Công chúa Thanh Ca cũng đem lòng yêu chàng, tình cảm phóng khoáng, không hề giấu giếm.

Nàng từng tặng quạt xếp, đưa khăn tay, mọi cách biểu lộ tâm ý đều bị Việt Hồi từ chối, đến cả ánh mắt cũng chưa từng lưu lại nơi nàng một khắc.

Từ đó về sau, công chúa chẳng thèm nhìn đến bất kỳ tài tử nào, ngày càng u sầu ủ dột, mãi đến năm hai mươi lăm tuổi vẫn chưa xuất giá.

Năm ấy, Việt Hồi tới Lũng Nam an trí dân chạy nạn, tin dữ truyền về, nói chàng đã gặp nạn.

Công chúa nghe tin liền thổ huyết tại chỗ, ba ngày không ăn không uống, cuối cùng hương tiêu ngọc tận.

Người đời đều nói, công chúa si tình, là vì Việt Hồi mà tuẫn tình mà chết.

Nào ngờ tin chàng gặp hại chỉ là một hồi hiểu lầm.

Khi trở về kinh, chàng cũng đến tế lễ công chúa.

Chàng đứng cùng đám triều thần, không bi ai, không cảm xúc, như thể chỉ đang hoàn thành một nghi thức thường lệ.