
Không Thể Quên Người Ở Địa Phủ
Ngôn Tình
Tâm Lý
Xuyên Không
Cổ Đại
Trả Thù
Hài Hước
Ngược
HE
Nữ Cường
Huyền Huyễn
Kỳ Ảo
Trọng Sinh
Lãng Mạn
Kiếp trước, ta chết dưới tay thiếu niên do chính tay mình nuôi dưỡng.
Kiếp này gặp lại, hắn đã trở thành Trấn Bắc hầu quyền cao chức trọng.
Ta xoa gương mặt có sáu phần giống kiếp trước, đứng giữa đám tù binh, rụt người lùi lại.
Hắn lại thẳng thắn nhìn sang, nhàn nhạt nói:
“Đi theo ta.”
“Hôm nay, bản hầu không muốn giết người.”
Ta chết rồi.
Người đời nói, sau khi chết sẽ xuống địa phủ, quả nhiên lời xưa không sai.
Ta xếp hàng đi đến trước đại đỉnh của Mạnh Bà.
Vị huynh đài phía trước bị Mạnh Bà ấn cổ, ép uống một bát canh, ba khắc sau Mạnh Bà hỏi:
“Ngươi họ tên là chi?”
Huynh ấy thần sắc mơ hồ, đáp: “Ta… ta không nhớ rõ nữa.”
Mạnh Bà tỏ vẻ hài lòng, khẽ gật đầu: “Tốt, người kế tiếp.”
Tới lượt ta.
Bình luận