Chương 1 - Không Bao Giờ Gặp Lại
1.
Khi Kỷ Cảnh Xuyên làm xong việc về đến nhà, đã là 11 giờ đêm.
Vừa mở cửa vào, thấy tôi ngồi bên bàn ăn đầy ắp món ngon, sắc mặt hắn lập tức sa sầm:
“Trần Tuế, em cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm à?”
“Anh đã nói là phải tăng ca rồi mà, em cứ phải bày mấy thứ này ra cho bằng được đúng không?”
“Ông đây không thích uống canh, không thích ăn gạo lứt, thậm chí mẹ nó chứ, ông đây chẳng muốn nhìn thấy cô ngồi ở cái bàn ăn này! Cô có thể bớt phiền được không?”
Ngón tay hắn chỉ thẳng vào sợi dây chỉ đỏ buộc nơi cổ tay tôi.
Hắn càng nói càng giận.
Còn tôi thì gần như chẳng có phản ứng gì.
Thậm chí… không buồn khóc.
Tôi chỉ bình tĩnh nhìn hắn:
“Kỷ Cảnh Xuyên, chúng ta chia tay đi.”
Tôi nghĩ giọng mình lúc đó rất chân thành, bởi vì tôi đã muốn chia tay từ rất lâu rồi.
Tôi và hắn quấn lấy nhau từ thời cấp ba, quen nhau 8 năm, yêu nhau 5 năm, ràng buộc quá sâu, chỉ riêng việc cắt đứt quá khứ đã khiến tôi mệt mỏi rã rời.
Tôi chỉ thiếu một cái cớ để chấm dứt mọi thứ.
Và hôm nay, Kỷ Cảnh Xuyên đã trao cho tôi điều đó.
Lúc tan ca, trời lại mưa to.
Sáng nay tôi lấy xe đi làm, khả năng cao Kỷ Cảnh Xuyên phải đi bộ trong mưa.
Mấy hôm trước, vì một chuyện cỏn con mà hắn giận dỗi với tôi.
Tôi mệt mỏi, cũng lo lắng, nên quyết định nhân dịp này đi làm lành.
Tôi lái xe đến dưới toà công ty hắn thì mưa càng lớn.
Gọi điện, hắn không bắt máy.
Trong lúc chờ đợi, tôi nhìn sang phía bên kia đường.
Một bà lão tóc bạc đang co ro trong góc tường bán đồ thủ công. Một cặp đôi trẻ đang cúi người lựa chọn.
Cô gái thử một lúc, cuối cùng chọn một cặp dây đỏ, đeo một sợi lên tay chàng trai, còn anh ta móc điện thoại ra trả tiền.
Đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy, hai người vội vã qua đường.
Khoảnh khắc chiếc ô được nâng lên, tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Kỷ Cảnh Xuyên.
Tim tôi co rút.
Như có ai bóp nát trái tim tôi, rồi lại như có người dùng kéo cắt đứt sợi dây đang thắt quanh ngực.
Tôi hít vào một hơi, lồng ngực như bị khoét rỗng.
Trong tiếng ù tai, tôi thấy hắn nghiêng ô về phía cô gái kia.
Mưa như sợi chỉ xối lên vai áo vest của hắn, nhưng hắn chẳng màng.
Mắt chỉ nhìn người bên cạnh, dịu dàng đến mức muốn khiến người ta tin vào tình yêu.
Hồi trước, tôi cũng từng có những khoảnh khắc như vậy.
Nhưng khi ấy, Kỷ Cảnh Xuyên đi đằng trước, tôi thì ướt như chuột lột lẽo đẽo theo sau.
Về đến nhà, tôi trách yêu hắn sao không đợi tôi.
Hắn nói sao nhỉ?
À…
“Trần Tuế, lớn ngần này tuổi rồi, đừng có sến súa.”
Nghĩ đến đây, Kỷ Cảnh Xuyên vẫn còn đang nổi giận.
Hắn đập đổ cả bàn đồ ăn.
Tôi kéo vali để sẵn ở cửa, chuẩn bị đi.
Hắn gằn giọng:
“Trần Tuế, cô nghĩ kỹ chưa? Cô mà bước ra khỏi cửa, đừng hòng quay lại!”
Tôi không quay đầu lại.
“Ừ, sẽ không quay về nữa. Kỷ Cảnh Xuyên, không bao giờ gặp lại.”
2
Tôi đi tàu cao tốc lên thành phố, rồi chuyển sang xe buýt về quê.
Tới khi gõ cửa nhà, đã là tám giờ tối.
Mẹ nhìn tôi một thân một mình xách vali vào cửa, dường như đã đoán được phần nào. Đợi tôi tắm rửa xong, bà ngồi bên giường nhìn tôi.
“Mẹ hỏi thật, Tuế Tuế… con với Cảnh Xuyên cãi nhau à?”
“Bọn con chia tay rồi.”
“Có phải vì… hoàn cảnh nhà mình không?”
Tôi nhìn dáng vẻ rụt rè của mẹ, sống mũi bỗng cay xè.
Từ nhỏ, ba tôi đã qua đời vì tai nạn. Một mình mẹ làm thuê làm mướn, chắt chiu từng đồng cho tôi học đại học. Còn nhà Kỷ Cảnh Xuyên thì khác, họ làm nghề buôn hải sản, mỗi năm doanh thu gần cả trăm vạn.
Từ sau khi yêu nhau, hắn vẫn luôn chần chừ không đưa tôi về ra mắt. Một trong những lý do lớn nhất là mẹ hắn cho rằng tôi xuất thân thấp kém, không xứng với con trai bà ta.
Khi ấy, Kỷ Cảnh Xuyên vì tôi mà cãi nhau kịch liệt với người nhà. Mẹ hắn bất đắc dĩ, lâu dần cũng chẳng nói gì nữa. Nhưng ánh mắt bà nhìn tôi, lúc nào cũng lạnh nhạt hờ hững, như thể nhìn thấu tất cả.
Có lẽ vì từng trải, bà ấy sớm đã nhìn rõ mối quan hệ này không thể bền lâu.
Tôi nói với mẹ, “môn đăng hộ đối” đôi khi cũng không phải chuyện xấu. Những năm yêu nhau, Kỷ Cảnh Xuyên đã thật lòng đối tốt với tôi. Con người phải biết nhìn về phía trước thì mới sống tiếp được.
Nói thì nói vậy, nhưng nỗi đau trong lòng vẫn còn nguyên đó.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mẹ vừa hấp bánh bao vừa âm thầm rơi nước mắt.
Bà thật sự đã già rồi. Vì cho tôi học hành đến nơi đến chốn, bà đã khổ quá nhiều. Bây giờ sống lưng đã hơi còng, tóc mai cũng lấm tấm bạc.
Tôi kìm nén vị đắng nơi cổ họng, tiện miệng kiếm cớ nói chuyện: “Mẹ vẫn còn làm cho ông chủ Cố à?”
Mẹ vội vàng lau nước mắt: “Ừ, chỉ giúp nhổ cỏ, gói quýt linh tinh thôi. Ông chủ Cố tốt tính, không cho mẹ làm việc nặng.”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng: “Con rảnh mà, để con phụ mẹ một tay.”
“Được chứ.”
Cơm nước xong, tôi thay áo thun và quần thể thao, cùng mẹ đạp xe tới vườn quýt.
Huyện tôi khí hậu tốt, trồng cam quýt rất hợp. Từ đầu năm ngoái, có người thuê một mảnh đất lớn để trồng cây. Đến mùa xuân năm nay, đồi núi phủ một màu xanh mướt, đẹp không sao tả nổi.
Tôi vừa theo mẹ vào vườn, đã bị một đám dì làm thuê vây quanh.
“Ồ, chị Lý, đây là con gái chị à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Xinh quá trời ơi, trắng trẻo dễ thương ghê, đang làm việc ở đâu đó con?”
Các dì mỗi người một câu ríu rít không ngừng, náo nhiệt đến mức tôi – một đứa đã quen sống một mình – chẳng biết phải ứng phó ra sao.
Mẹ lần lượt trả lời từng người, rồi kéo tôi sang một bên: “Đừng để bụng, mấy dì ấy tính thế đấy, chẳng có ý xấu đâu.”
“Dạ, con biết.”
“Con ngồi đây nghỉ đi, chờ mẹ làm xong việc rồi quay lại đón.”
Mẹ dúi cho tôi một phần cơm trưa và mấy quả táo, còn lôi từ yên xe ra một cái ghế nhỏ. Cả buổi chăm sóc tôi chẳng khác gì trẻ con.
Sắp xếp xong xuôi, mẹ đi nhổ cỏ.
Tôi nào chịu ngồi yên, vớ lấy cái liềm định đi phụ giúp.
Bỗng có một giọng nam vang lên sau lưng: “Cô là ai?”
Tôi quay lại, thấy một người đàn ông tóc dài, râu ria xồm xoàm, người ướt sũng, lập tức thấy hơi sợ.
Hắn thấy tôi hoảng, bèn lên tiếng giải thích: “Tôi họ Cố, tên là Cố Thanh, là chủ vườn quýt này. Cô là ai?”
“Tôi… tôi tên là Trần Tuế, con gái chị Trần ạ.”
Nghe vậy, Cố Thanh liếc mắt nhìn mẹ tôi một cái.
“À, cô chính là cô con gái học giỏi của chị Trần phải không? Sao lại tới đây?”
“Tôi… tôi chỉ muốn giúp mẹ làm chút việc thôi.”
Bộ dạng lôi thôi của anh ta khiến tôi nhìn không rõ mặt, chỉ có đôi mắt là đen láy, sâu thẳm, nhìn vào khiến tim đập loạn.
Tôi vô thức lùi lại hai bước.
Cố Thanh bật cười, không hỏi gì thêm, cầm cuốc đi về phía căn nhà nhỏ bên cạnh.
Đến trưa ăn cơm, các dì lại vây lấy tôi hỏi tới tấp, hết hỏi có bạn trai chưa, lại hỏi thích kiểu đàn ông nào.
Tôi không đỡ nổi, đành nhăn nhó trốn ra sau lưng mẹ, vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt của Cố Thanh – nửa như cười nửa như không – đang nhìn mình.
Tôi xấu hổ quá hóa giận, trừng mắt lườm lại. Không trị nổi mấy người kia, chẳng lẽ tôi không trị nổi anh?
Cố Thanh bật cười không thành tiếng, lắc đầu đi ra ngoài.
Tôi núp sau lưng mẹ, nghe các dì bắt đầu tám chuyện về ông chủ Cố.
Nghe nói anh ta tới thị trấn nhỏ này từ mùa xuân năm ngoái. Một nơi chim không thèm đậu như thế này, đột nhiên có người mang theo cả trăm vạn tới khởi nghiệp, tất nhiên khiến dân tình rần rần chú ý.
Chính quyền địa phương cũng dốc hết sức giữ người, cuối cùng vườn quýt cũng mọc lên, giúp biết bao nông dân có công ăn việc làm.
Có tiền lương thì tất nhiên cũng có chuyện để bàn. Mọi người thi nhau đoán về thân thế của Cố Thanh.
Có người bảo anh ta ngoài bốn mươi, sống cô đơn không ai nương tựa, vì không tìm được vợ nên mới tới nơi hẻo lánh này vừa làm ăn vừa kiếm vợ.
Cũng có người bảo anh ta xấu đến mức dọa người, không dám cạo râu sợ thiên hạ khiếp vía. Hồi nọ có người gặp lúc anh cạo nửa mặt giữa trời mưa, thiếu điều sợ ngất.
Lại có người nói, anh từng có người thương, nhưng người đó mất sớm, vì quá đau buồn nên mới tới chốn thâm sơn cùng cốc này… thủ tiết thay người yêu.
Tin đồn nhiều vô kể, càng lúc càng hoang đường. Nhưng có một điểm mà ai cũng công nhận – anh là một ông chủ tốt, đối xử tử tế với công nhân.
Chiều hôm đó, ông chủ tốt Cố Thanh lập tức chứng minh danh hiệu của mình: anh cho toàn bộ công nhân nghỉ làm, còn phát mỗi người một trăm đồng, nói là “phúc lợi theo tiết khí”.
Tôi nhìn tờ tiền đỏ rực trong tay, sửng sốt: “Cố… Cố tổng, em cũng có à?”
“Ừ, gặp lần đầu, phải có quà ra mắt chứ, nhóc con.”
…