Chương 1 - Không Ai Còn Là Trẻ Con Nữa

Ta là trưởng nữ của Tấn vương, nhưng từ nhỏ lại bị nuôi dưỡng nơi thôn dã.

Phủ Quốc công Tề quốc chê ta xuất thân thô lậu, muốn hủy hoại danh tiết của ta để buộc ta lui hôn.

Trong yến hội tại Thượng Lâm Uyển, phủ Quốc công ngang nhiên dẫn người đến “bắt gian”.

Người bị ném lên giường ta là tiểu thế tử Triệu Tử Kỵ của phủ Trấn Nam Vương.

hắn đỏ mặt ngượng ngùng, tay nắm chặt góc chăn, ấp úng nói:

“…A tỷ, muội choáng quá… quần còn chưa cởi mà, muội vẫn chưa kịp”

Thái phu nhân phủ Quốc công cười lạnh, cao giọng tuyên:

“Nam nữ thất tu, cô nam quả nữ ở chung một phòng, áo mũ không chỉnh tề, tức là đã không còn trong sạch.”

Chúng nhân nghe xong, sắc mặt đồng loạt đại biến.

Ngay lúc bà ta đắc ý cho rằng đã hủy được thanh danh của ta,

lại bị cả đám người vây quanh, xúm lại cho một trận đòn đau.

Bà ta không biết rằng, tiểu thế tử Triệu Tử Kỵ kia, gần như là do ta một tay nuôi lớn.

Không riêng gì hắn, trong cái vòng quyền quý nhất kinh thành này, e là phân nửa đám con cháu danh gia vọng tộc đều từng được ta chăm bẵm từ nhỏ.

Nếu nói rằng “nam nữ thất tu, thấ/t tủi không thể đồng phòng”,

vậy thì cả nửa cái tầng lớp quý tộc của kinh thành… đều chẳng còn trong sạch rồi!

1

Kiếp trước ta là một sinh viên nông học, những ngày cận kề tốt nghiệp đều canh giữ ruộng thí nghiệm, ăn ngủ tại chỗ. Nào ngờ chỉ vì vào văn phòng thầy hướng dẫn điền chút thông tin, ký một cái tên, đến khi quay lại, ruộng thí nghiệm của ta đã bị hai con lạc đà Alpaca chạy loạn phá tan tành.

Ta tức đến công tâm, một hơi nghẹn lại, ngã xuống đất không gượng dậy nổi.

Lúc mở mắt ra, ta đã trọng sinh vào nhà họ Tạ—một gia đình nghèo rớt mồng tơi, không có nổi mấy cái bát lành.

Ta từng nghĩ, kiếp này của mình chắc là mở ra nhánh mới kiểu “trồng trọt – buôn bán – phát tài làm giàu”.

Nào ngờ đến năm ta tám tuổi, gia gia ta, một kẻ cứng đầu gan góc, lại là người đầu tiên dẫn đầu cướp lương triều đình, giương cờ tạo phản. Kể từ đó, cả nhà chúng ta sống kiếp bị truy nã, lang bạt khắp nơi, nay đây mai đó, không biết ngày mai còn được sống không.

Ta lại nghĩ, vậy là nhánh mới chuyển thành “khởi nghĩa – nghịch mệnh – tranh đoạt quyền vị”.

Ai dè đến năm mười hai tuổi, đại bản doanh của gia gia ta ở Phái Thành bị triều đình bất ngờ tập kích, gia quyến của nghĩa quân trú tại đó phải vội vã tháo chạy trong đêm.

Sau ba tháng lẻ tám ngày chạy trốn, những đứa trẻ như ta—hai mươi bảy đứa tất cả, do ta dẫn đầu—lại trở thành chiến lợi phẩm và con mồi lớn nhất trong trận tập kích đó.

Để bảo vệ bọn trẻ chúng ta, nương ta cùng các phu nhân khác chia quân làm nhiều ngả, cố tình dẫn dụ quân triều đình truy đuổi.

Ban đầu họ dặn chúng ta ở yên tại chỗ, chờ gia gia phái binh đến đón.

Thế nhưng đội quân tới tiếp ứng lại rơi vào phục kích, chúng ta chỉ có thể trốn trên núi, trơ mắt nhìn họ bị vây khốn trong Hổ Lô Sơn, cuối cùng bị thiêu thành tro bụi, không một ai sống sót.

Ta nhìn đám nhóc con ngơ ngác co ro trong hang đá, trong lòng buồn rầu khôn xiết.

Từ đó, ta xác định số mệnh của mình ở kiếp này chính là: khiêu chiến giới hạn, sinh tồn nơi hoang dã.

2

Biết bao sinh mạng đã hy sinh để đổi lấy một con đường sống, ta không thể để uổng phí. Chúng ta—nhất định phải sống.

Nhưng nay tứ bề thọ địch, đường cùng núi tận, tương lai ở đâu? Đường lui ở đâu?

Toàn bộ viện binh đã chết sạch, chúng ta còn có thể dựa vào ai?

Triều đình đã giăng thiên la địa võng kín không kẽ hở, suốt hai tháng qua ban đầu là các mẫu thân dẫn chúng ta chia nhau tản đi, nhưng sau đó lại bị lùa gom lại một chỗ. Nhìn tình hình binh lực điều động hiện giờ, nếu tiếp tục bỏ trốn, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Ta nghiến răng, quyết định dẫn bọn nhỏ quay đầu—nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất.

Bọn họ nghĩ ta sẽ phát điên mà liều chết xông ra ngoài, nghĩ chúng ta nhất định sẽ đi theo lộ trình dễ đoán mà bố trí trọng binh chờ sẵn.

Ta lại cố ý quay đầu trở lại—trở về Phái Thành.

Quay về thì đường lại dễ đi hơn nhiều. Chúng ta men theo lối mòn trên núi, thay hết y phục và trang sức mang theo, lột quần áo trên người kẻ chết mặc vào, dù không vừa người cũng đành chịu, rồi vừa đi vừa ăn xin dọc đường. Cứ như vậy mà cuối cùng cũng yên ổn đặt chân tới căn nhà gỗ mà ta từng dựng trên núi Kỳ, ngoại thành Phái Thành.

3

Kiếp trước ta vì ruộng thí nghiệm bị phá mà tức giận đến chết, bởi vậy kiếp này, chấp niệm lớn nhất của ta chính là hoàn thành nốt đề tài thực nghiệm còn dang dở.

Chỉ là, giống cây khi đó là do thầy hướng dẫn giao cho ta, nay ta chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.

May mắn thay, ở kiếp này, nương ta rất thương ta.

Tuy cảm thấy cái thú vui trồng trọt này hơi kỳ quặc và hiếm thấy, nhưng bà vẫn tôn trọng ý muốn của ta. Âm thầm giúp ta dựng ba gian nhà gỗ trong núi, còn chuẩn bị thêm ít đồ dùng sinh hoạt.

Bên cạnh nhà gỗ, bà khai khẩn giúp ta một mẫu đất, để ta có thể trồng trọt thử nghiệm ở đó.

Điều duy nhất bà yêu cầu là—có thể trồng, nhưng ra vào phải kín đáo, tuyệt đối không để người ngoài biết ta có sở thích này.

Nhờ có sự ủng hộ của nương khi xưa, chúng ta mới có được một nơi dừng chân như hiện tại.

Từng gói hành lý được mở ra, quần áo bên trong cần phải đem đi giặt, trang sức thì phải cất giữ cẩn thận.

Chỉ nghĩ đến việc phải để hơn hai mươi đứa trẻ sống sót qua những ngày tháng tới, ta đã cảm thấy da đầu tê rần rồi.

4

Sự thật chứng minh, việc ta dẫn bọn trẻ quay đầu trở về là quyết định đúng đắn.

Không lâu sau khi chúng ta quay lại, ta xuống phố ăn xin và dò hỏi tin tức, thì nghe nói triều đình đang bố trí lực lượng kiểm soát dọc vùng sông Vị, điên cuồng bắt giữ những đứa trẻ có độ tuổi tương đương với chúng ta.

Đã có hàng ngàn người bị bắt, trong đó bị giết nhầm, đánh nhầm nhiều không kể xiết.

Ta kinh hãi dẫn mấy đứa nhỏ trở về núi, suốt mấy đêm không sao chợp mắt, chỉ trằn trọc trăn trở.

Vài ngày sau, năm đứa lớn tuổi hơn ta đến tìm.

Nói là lớn hơn, nhưng đứa lớn nhất cũng chỉ mới mười sáu, nhỏ nhất thì chỉ hơn ta bốn tháng—ở kiếp trước, bọn họ đều là những thiếu niên chưa trưởng thành.

“Chúng ta phải làm gì đó thôi.”

Ta hoảng loạn vô cùng, nhưng lại không giỏi an ủi hay khuyên can, chỉ im lặng hồi lâu rồi nói: “Trẻ con… chỉ cần được lớn lên đàng hoàng là tốt rồi.”

Mười sáu tuổi, Quách Nhượng thở dài: “Nhưng nếu chúng ta cứ sống tiếp như vậy, sẽ có rất nhiều đứa trẻ không thể lớn lên.”

Trẻ con trong thời chiến thường bị ép phải trưởng thành sớm.

Ta lờ mờ đoán được bọn họ định làm gì, cũng biết, nếu cố ngăn cản… thì chỉ là sự ích kỷ của riêng ta.

Chúng ta là trẻ con, có cha sinh mẹ dưỡng; những đứa bị bắt cũng là trẻ con, cũng có cha mẹ sinh thành.

Không ai cao quý hơn ai.

“Tiểu thư Tạ, bọn ta sẽ cố gắng rời khỏi nơi này, rồi tìm cách bị bắt. Bọn ta sẽ nói với triều đình rằng những người còn lại đều đã chết trên đường chạy trốn, chỉ còn lại năm đứa bọn ta sống sót. Như vậy, bọn trẻ kia có lẽ sẽ còn cơ hội sống, các người cũng sẽ an toàn hơn một chút.”

Lý trí mách bảo ta rằng, làm như vậy là đúng.

Dùng mạng của năm người để đổi lấy hi vọng sống của hai mươi mấy đứa nhỏ—thật sự rất đáng.

Nhưng cảm xúc lại khiến ta gần như sụp đổ, tâm thần đảo loạn.

Ba vạn dân chạy nạn đến mức phải ăn thịt lẫn nhau, gia gia ta đi cướp lương triều đình, chẳng qua chỉ vì muốn cho họ một con đường sống. Như vậy là sai ư?

Thuế má triều đình danh mục chồng chất, ngoài hai khoản thuế chính, còn có đủ loại tiền thu khác: tiền đinh, lao dịch, phụ thu ruộng đất. Thậm chí còn có: tiền đầu người, thuế kho nghĩa, thuế nông cụ, thuế da bò gân trâu, thuế biên giới, tiền tằm muối tiền rượu, tiền chợ phiên…

Đất càng cày nhiều, người lại càng nghèo.

Gặp năm mất mùa, thì gần như chỉ còn con đường chờ chết.

Nếu còn có một bát cơm ăn, ai lại muốn buộc đầu mình vào lưng quần để tạo phản?

Vậy thì… họ thật sự sai sao?

Không ai sai cả. Không ai sai hết. Tạo phản không sai.

Chúng ta là con cái của bọn họ, được sinh ra trong cuộc đời này—cũng không có gì là sai.

Nhưng khổ đau của ngày hôm nay, cuối cùng… vẫn phải có người gánh lấy.

Ta nói:

“Để ta đi.”

“Gia gia ta là thủ lĩnh, ta lại là trưởng tôn nữ của Tạ gia, có lẽ… ta còn có giá trị hơn các ngươi.”

Quách Nhượng lắc đầu:

“Tiểu thư Tạ, ngươi không giống chúng ta. Ngươi là nữ nhi, vốn được nuôi dưỡng trong khuê phòng, rất ít khi lộ diện. Dân chúng nơi đây có lẽ không nhận ra ngươi. Nhưng bọn ta thì khác. Chúng ta thường xuyên lui tới bên ngoài, sống ở đây, lâu ngày ắt có lúc bị người nhận ra. Đến lúc đó, những khổ nhọc trước kia, chẳng phải sẽ đổ sông đổ bể hết sao?”

“Nếu đã vậy, chi bằng sớm một ngày còn hơn trễ một ngày.”

Hắn mỉm cười:

“Tiểu thư Tạ, tuy ngươi là nữ nhi, nhưng ta vẫn khâm phục ngươi. Ngươi biết tính toán, có chủ kiến, biết cách dẫn dắt bọn trẻ sống tiếp.

Trên đường quay về Phái Thành, ta đã mơ hồ cảm thấy có người nhận ra chúng ta. Bọn ta vốn đã có ý định rời đi từ trước. Nay nếu còn có thể vì chuyện này mà cứu được mấy ngàn đứa trẻ, thì với bọn ta mà nói… thật sự là may mắn.

Tiểu thư Tạ, đừng khóc.

Từ xưa đến nay, chiến loạn nào chẳng có hi sinh.

Từ xưa đến nay, cải biến nào chẳng đổ máu.

Muốn đổi dời càn khôn, thì luôn luôn… phải trả giá.”

Hắn tên là Quách Nhượng, đọc đủ thi thư, năm nay mười sáu tuổi.

Lúc rời đi, hắn nói—hắn không còn là trẻ con nữa.

Quách Nhượng, mười sáu tuổi.

Hắn không còn là trẻ con nữa.

Quách Nhượng, Kỷ Chu, Hầu Doanh, Lạc Trang Kỵ, Tống Tiểu Sơn.

Sau khi họ rời đi, ta cứ lặp đi lặp lại những cái tên ấy trong lòng, chỉ mong một ngày có thể gặp lại.