Chương 3 - Khoản Tiền Từ Người Đã Mất
3
Trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng mẹ lại hoảng lên vì tôi báo cáo ít đi.
Từ khuyên nhủ, đến than vãn, rồi chuyển sang cảnh cáo: “Thẩm Xuân Nguyệt, không nghe lời mẹ là sẽ bị báo ứng đó!”
Tôi mặc kệ.
Chiều hôm ấy, tôi cầm cái bánh mì nhỏ bạn tặng, theo thói quen đưa tay vào ngăn bàn sờ chiếc vòng tay.
Không có!
Tôi hoảng đến mức mồ hôi lạnh túa ra ngay lập tức.
Đó là kỷ vật duy nhất bố để lại cho tôi.
Bố rất thương tôi.
Hồi đó nhà không dư giả, tôi thấy mấy cô trong làng đeo đôi khuyên tai bạc đẹp lắm, bèn nói với bố tôi cũng muốn có.
Mẹ mắng tôi không biết điều, nhưng bố chỉ cười, dỗ mẹ, rồi dỗ cả tôi – đứa vừa bị mắng mà khóc.
Không ai ngờ, hôm sau bố đã làm cho tôi một chiếc vòng tay bạc, nói: “Con gái của bố xứng đáng có những điều tốt đẹp nhất trên đời, nếu bố không cho con được thì là do bố không có bản lĩnh.”
Sau này tôi mới nghe người ta kể, bố đã đem toàn bộ tiền riêng tích cóp mua cho tôi, suốt ba tháng không hút nổi một điếu thuốc.
Đó là món đồ cuối cùng thuộc về riêng tôi mà bố để lại.
Mỗi khi buồn, chỉ cần chạm vào chiếc vòng, tôi như thấy bố đang ở bên, lòng cũng được an ủi nhiều.
Nhưng bây giờ vòng đã mất.
Tôi hoảng loạn đến run rẩy, đầu óc trống rỗng, chẳng biết phải làm gì.
Cho đến khi thấy có camera ở cuối lớp, tôi vừa khóc vừa đi tìm cố vấn xin trích xuất.
Cô cố vấn gọi hết các bạn cùng lớp tới phòng học.
Hôm đó là Chủ nhật, ai cũng đang nghỉ mà bị gọi tới nên không mấy vui vẻ.
Tôi vừa khóc vừa theo cô vào lớp, trong lòng rối bời.
Cô giáo nghiêm giọng: “Bạn Thẩm Xuân Nguyệt mất một chiếc vòng bạc, ai lỡ lấy thì mau trả lại.”
Nghe vậy, các bạn lại càng khó chịu, bắt đầu xì xào.
“Ai mà biết được là ai lấy cái vòng cũ đó của cô ta.”
“Thời buổi nào rồi còn đi trộm vòng bạc.”
Cũng có người mất kiên nhẫn hỏi lại: “cô ơi, ngày nào Thẩm Xuân Nguyệt cũng túng thiếu đến vài đồng còn không có, lấy đâu ra tiền mua vòng bạc?”
“Không chừng là đồ ăn trộm chứ?”
Cô cố vấn nghe câu nói ấy thì khựng lại, hơi ngạc nhiên nhìn tôi.
Cô xác nhận lại lần nữa: “Em thật sự mất vòng bạc sao? Trông nó thế nào?”
Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả, mặt bất giác nóng bừng.
Nước mắt bị dồn ứ trong hốc mắt, tôi mô tả đặc điểm của chiếc vòng: “Một chiếc vòng bạc nhỏ cho trẻ em, trên có khắc hình một đôi cá chép.”
“Đó là di vật bố tôi để lại, nếu ai thấy thì xin hãy trả lại cho tôi, tôi xin các bạn.”
Cả lớp bỗng im bặt, nhưng chẳng ai đứng ra.
Một lúc sau, người vừa nghi ngờ tôi ăn trộm vòng lại lẩm bẩm: “Ai mà biết được có thật không. Nó nghèo như thế, biết đâu giờ túng quá rồi. Không thì gọi hỏi mẹ nó xem sao.”
Cô cố vấn gật đầu, ra ngoài gọi điện cho mẹ tôi.
Một lát sau cô quay lại, vẻ mặt nhìn tôi có chút khó chịu.
“Thẩm Xuân Nguyệt, nghèo không đáng sợ, đáng sợ là tâm địa không ngay thẳng. Vừa rồi tôi hỏi mẹ em, bà ấy nói không hề có cái vòng này.”
Tôi tròn mắt nhìn cô cố vấn, không tin nổi.
Tôi không hiểu vì sao mẹ lại nói dối. Hồi đó, vì chiếc vòng này mà mẹ và bố từng chiến tranh lạnh rất lâu.
Sao mẹ có thể nói là không tồn tại?
“Biết ngay mà, nó là kẻ nói dối. Nghèo quá hóa liều, cái gì cũng bịa.”
“Ngay cả mẹ nó còn không chịu nổi.”
Lớp trưởng hỏi: “Cô ơi, hôm nay giải tán được chưa?”