Chương 2 - Khoản Tiền Từ Người Đã Mất
2
Hết sạch rồi.
Số thuốc đó là khi tôi vừa đỗ đại học, hàng xóm khuyên nên chuẩn bị một ít thuốc dự phòng.
Mẹ đưa tôi ra hiệu thuốc, qua loa bảo dược sĩ lấy vài loại, trong đó có hộp thuốc này.
Tôi tuyệt vọng, bỗng nhớ đến sự quan tâm của mẹ chị trưởng phòng dành cho chị lúc trưa.
Tôi nhắn cho mẹ: “Mẹ ơi, con đến kỳ rồi, bụng đau quá, thuốc giảm đau hết rồi, con không đủ tiền, mẹ cho con mượn ít được không?”
Trong lúc đau đớn, lòng tôi vẫn le lói chút mong chờ.
Mẹ trả lời rất nhanh: “Con gái ngoan, bụng đau lắm à? Mẹ thương con quá.”
“Chắc là vì con không nghe lời mẹ, không chịu ăn uống đàng hoàng, nên mới bị đau bụng kinh.”
Tôi không biết phản bác thế nào.
Mỗi ngày tôi chỉ có thể chấm công được nhiều nhất mười mấy đồng, còn phải trả 8 đồng tiền điện thoại hàng tháng, cộng thêm đồ dùng cần thiết.
Tiền ăn chỉ đủ uống cháo hoặc ăn bánh bao.
Mẹ gửi tin nhắn thoại, tôi mở nghe, giọng mẹ dịu dàng vang lên:
“Con gái ngoan, con không nghe lời làm mẹ rất giận.”
“Mẹ biết con đang gấp, thế này nhé, con gửi cho mẹ bản cam kết, viết 999 lần là con sẽ mãi mãi nghe lời mẹ, thì mẹ sẽ giúp.”
Tôi tuyệt vọng nhưng vẫn cố gắng gõ chữ.
Trán đã ướt đẫm mồ hôi vì đau, đầu cũng nhức, dạ dày quặn lên, nhìn màn hình điện thoại sáng loá là muốn nôn.
Trước mắt tối sầm lại từng đợt, còn mẹ vẫn ở đầu dây chờ.
100 lần.
200 lần.
…
999 lần.
Ngồi không xong, nằm cũng không xong, khó chịu đến mức như muốn chết.
Tôi chỉ mong có thuốc để uống, vượt qua mấy ngày này.
Cuối cùng, mẹ cũng nói xong, gửi cho tôi một phong bao lì xì.
Tôi vội mở ra, tiếng mở phong bao vang lên rất vui tai.
Năm hào.
Như bị một xô nước lạnh dội thẳng vào đầu, tôi không biết bụng đau hơn hay tim đau hơn.
Mẹ dịu dàng dặn: “Mẹ nghĩ rồi, con dùng năm hào này mua một viên thuốc của bạn cùng phòng là được.”
“Mua cả hộp thì một lần con cũng không uống hết, phí lắm, mẹ không thể để con hư hỏng được.”
Đến kỳ sau, mẹ lại tìm cách làm khó tôi nữa sao?
Tôi không kìm được mà có suy nghĩ xấu xa, nghi ngờ mẹ cố tình.
Vẫn là chị trưởng phòng thấy tôi trở mình liên tục, như rất khó chịu, liền hỏi một câu rồi nhanh chóng lấy một viên thuốc giảm đau, rót thêm ly nước đưa cho tôi.
Mẹ nghe thấy tiếng động, liền dịu dàng cảm ơn chị qua điện thoại, sau đó nói chúc tôi ngủ ngon.
Trước khi cúp máy, tôi hình như nghe thấy mẹ khẽ thì thầm một câu gần như không thể nhận ra: “Phiền thật.”
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi ướt tóc mai.
Tôi dường như nhận ra mẹ chưa từng thật sự yêu tôi.
Mẹ luôn nói với tôi: “Mẹ thích con chia sẻ tất cả sinh hoạt hằng ngày với mẹ, như vậy con vừa có thể nhận tiền sinh hoạt, vừa để mẹ cảm nhận được tình yêu của con dành cho mẹ.”
Vì vậy, ngoài lý do tiền bạc, tôi vẫn cố vắt óc báo cáo với mẹ, chỉ để làm bà vui.
Nhưng mấy ngày bị đau bụng kinh, sức tôi cạn kiệt.
Số lần “chấm công” mỗi ngày rất ít, chỉ kiếm được vài hào.
Mẹ dường như cũng chẳng để ý xem vài hào một ngày liệu có đủ cho một đứa sinh viên sống không.
Tôi bỗng thấy mọi chuyện thật vô nghĩa.
Lần báo cáo ngày một thưa thớt, tôi nhận ra một ngày ăn một cái bánh bao cũng vẫn sống được.
Đói thì uống nước, ba hào một bình, uống được cả tuần.
Tôi bắt đầu tìm việc vặt trong trường, giúp bạn bè chạy việc lấy chút đồ ăn thức uống, thậm chí còn mập lên đôi chút.