Chương 9 - Cuộc đấu của ác mộng - Khổ Qua Nhân Thịt
Chương 9
“Hoa, sao con lại ở đây, sao người con ướt sũng vậy?”
Bà Tám mơ màng thấy mình đang đứng trong sân nhà, ánh trăng lờ mờ soi trên đỉnh đầu, thi thoảng còn có vài con quạ bay ngang qua đầu kéo theo những tiếng kêu thê lương ảm đạm. Bà Tám thấy Hoa đứng ngay bên cạnh giếng, theo quán tính bà vẫn biết bây giờ đã là nửa đêm rồi sao con gái mình lại không ở nhà mà chạy ra đây với cả người ướt sũng thế kia.
Nhưng mãi vẫn không thấy Hoa quay lại hay trả lời gì, bà Tám đi lại gần Hoa. Nhưng ngay khi bà chạm vào người Hoa thì không phải chỉ là cảm giác ướt sũng mà cảm giác như thịt của Hoa mềm nhũng hệt như miếng thit băm, mềm và rời rạc. Hoa vẫn đứng yên như vậy, cho đến khi bà Tám đi tới trước mặt con gái thì cảnh trước mặt đã làm bà tỉnh dậy luôn từ trong mơ.
Trong mơ của bà Tám, cả người Hoa từ trên xuống dưới nát nhừ như thịt băm, ngay cả khuôn mặt cũng thế, không còn nhìn ra được là ai. Nếu như không phải bà đã nhận diện ra Hoa ngay từ phía sau thì cũng chưa chắc bà biết được người đang đứng trước mặt đây chính là con gái của bà.
Bà Tám tỉnh lại và đang được vợ chú Ba đỡ, trông bà còn sợ hãi hơn cả khi bị thầy Bân dí con rết to tướng vào mặt. Thầy Bân thấy sắc mặt của bà thì cũng đoán được phần nào, ông hỏi: “Bà mơ thấy cái gì?”
“Hoa, con gái tôi. Van thầy hãy cứu lấy nó.”
Bà Tám nghe thấy giọng thầy Bân thì bò qua muốn nắm lấy chân ông cầu xin. Thầy Bân đỡ bà ngồi lại đàng hoàng rồi mới dõng dạc nói: “Tôi nói các vị tin thì tin, không tin thì ông già này cũng chịu. Cái khúc xương kia chắc chắn là xương người, mà xương người này còn rất có khả năng là của con gái chị Tám đây.”
“Thầy, lẽ nào con gái tôi…chết thật rồi sao?”
Bà Tám chưa chi đã khóc nấc lên, mắt mũi đều là nước mắt. Thầy Bân cũng không muốn nhìn thấy người mẹ tội nghiệp này phải khổ thêm nhiều, nên ông đã dùng giọng rất dịu dàng nói: “Chị hãy bớt đau buồn. Sống chết tất thảy đều có số, con gái chị chín phần là đã chết rồi. Con gái chị chết ở ngay trên mảnh đất này, nó vốn chưa từng rời mảnh đất này để đi đâu cả.”
“Nói bậy!”
Ngay lúc mọi người đang xôn xao bàn tán thì một giọng nói từ đâu xuất hiện một cách đanh thép. Cả đám người quay tìm giọng nói kia thì ai nấy vẻ mặt hệt như gặp như gặp ma tới nơi nhìn người lù lù xuất hiện sau giọng nói kia không ai xa lạ, chính là người luôn được nhắc tới kia, Hoa.
Bà Tám ngây dại người ra phút chốc rồi từ khuôn mặt bi thương cùng cực của người mẹ phải chịu cảnh tre già khóc măng non quay ngoắc một trăm tám mươi độ trở thành sự vui vẻ đoàn viên với con gái. Đạt và chú Ba cũng chưng hửng, ngây người ra nhìn Hoa đang đi tới. Mọi người thay vì cảm thương cho số phận của Hoa thì bây giờ bắt đầu chuyển sang chỉ trỏ nhỏ to trách cứ thầy Bân.
Đạt theo bản năng đi tới trước mặt thầy Bân muốn bảo vệ thầy, nhưng thầy Bân với vẻ mặt không hề lo lắng một chút nào, mà ông mang một vẻ mặt rất là kì lạ đang quan sát Hoa.
“Thầy, chuyện này rốt cuộc là sao ạ?”
Đạt nhìn một hồi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Không phải anh không tin tưởng thầy Bân mà ngay chính anh cũng cảm thấy rất là kì lạ. Rõ ràng cô gái đang đi tới cũng không phải là ma, nhưng sao trông cô ta vô cùng quái dị, tuy mang khuôn mặt thân thuộc của Hoa nhưng cảm giác lại như lần đầu mới gặp, xa lạ, vô cùng xa lạ.
“Thầy Bân, chuyện này là sao vậy. Con gái Hoa của tôi rõ ràng còn sống sờ sờ đây mà sao ông lại nhẫn tâm nói là nó đã chết rồi chứ, lại còn bị phanh thây. Rốt cuộc ông muốn gì ở bà già này mà lại làm như thế, nếu như ông muốn tiền thì cứ nói tôi đưa cho ông là được mà. Ông làm thầy làm bà mà lại thất đức như thế, trù ẻo người ta tre già khóc măng non chứ?”
Bà Tám chuyển trạng thái quay ngoắc tiếp, vừa khóc vừa kể, trách tội thầy Bân không hề vấp một chữ nào hết. Vợ chú Ba tức lắm rồi, dù bà với bà Tám cũng là chị em hàng xóm thân thiết nhưng đối với thầy Bân bà càng kính trọng hơn. Quay sang thấy sắc mặt của Đạt và thầy Bân kì lạ nên bà hét luôn: “Chị có im ngay đi không. Chưa biết chuyện gì mà đã làm loạn lên như thế. Chị nhớ lại đi, nếu như không nhờ thầy Bân thì thằng Hai chắc đã sớm chết sình dưới giếng kia rồi, chị không nhớ ai là người đã không màn nguy hiểm để cứu thằng Hai à?”
“Sao cô biết được ông ta là người tốt chứ, biết đâu ông ta muốn giở trò mê hoặc tất cả mọi người để chiếm lợi lớn thì sao. Các cô các chú xin hãy tỉnh táo, đừng để ông ta lừa gạt.”
Hoa lên tiếng ngắt lời vợ chú Ba khiến bà quay lại nhìn cô với ánh mắt bất ngờ, đây đây đâu phải là kiểu nói chuyện của Hoa. Hoa chưa bao giờ nói năng kiểu đấy, từ bé đến cô luôn là một người ngoan ngoãn hay có thể nói là nhút nhát. Ăn nói nhỏ nhẹ lễ phép vâng dạ, cô luôn được cái xóm này yêu quý, nhưng hôm nay không ngờ lại có thể nói thành như vậy, đúng là khiến cho người ta mở mang tầm mắt.
Không biết thím Ba nghĩ như thế nào mà đột nhiên lại chỉ tay sang Hoa rồi nói: “Ơ hay, con bé này bị ma nhập à?”
Bà Tám lập tức lên tiếng bênh vực: “Chị nói điên nói khùng gì vậy chứ, con gái tôi sao mà bị ma nhập được. Có mà con trai chị bái thầy bà làm thầy nên bị ma nhập thì có.”
Vợ chú Ba đúng là cũng không phải dạng hiền rồi, bà cũng không phải ai xui khiến gì mà tại cái nết như thế nên mới nói thế kia. Lúc này nghe có người xúc phạm con trai cưng nhà mình thì đùng đùng chỉ trỏ bà Tám rồi nói: “Bị ma nhập hả, con trai tôi kháng ma quỷ được chưa, có mà chị bị ma nhập thì có, cả dòng họ nhà chị đều bị ma nhập đấy.”
Câu đầu tiên của thím Ba thì còn lôi kéo sự tò mò của mọi người nhìn, chứ tới câu này thì ai cũng biết tỏng là bản tính phụ nữ hơn thua đôi ba câu chuyện nên thôi.
Những tưởng chuyện nhỏ hóa không, tết nhất cũng nên tạo không khí êm xuôi nhưng mà không, Hoa lúc này dường như rất thù oán với thầy Bân, cô nói: “Nơi này của chúng ta yên bình như vậy, con mong cô bác nên hợp sức đồng lòng đuổi cái loại thầy bà gian trá này ra khỏi đây, tránh để ông ta làm loạn thêm ạ.”
“Con nhỏ nít ranh kia, mày biết cái gì mà nói. Thầy Bân tới nhà tao ở, việc đuổi đi hay giữ lại là việc của tao, nào tới lượt mày nói hả.”
Lại là màn đấu võ mồm của vợ chú Ba, may mà Đạt tính nết giống chú Ba, chứ nếu như mà giống mẹ thì chắc sẽ có mấy cảnh tượng chửi lộn với ma giữa đêm khuya chứ đâu. Chú Ba thấy vợ chiến đấu hăng quá nên kéo tay bà lại rồi nói: “Các cô bác cũng biết thầy Bân là khách của nhà chúng tôi, không ai có quyền đuổi đi. Chúng ta bây giờ cũng là thời đại văn minh rồi chứ không phải thổ dân mà muốn làm gì cũng được.”
Dù rằng câu này chính là muốn chửi mấy người rục rịch kia sống như thổ dân nhưng mà đúng thật, chú Ba nói có sai câu nào đâu. Thầy Bân vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên thở ra một cái rồi nói: “Được rồi, nếu như các vị đã không muốn Bân tôi giúp đỡ thì cho tôi cáo lỗi vì đã làm phiền. Như chú Ba đây nói các vị không có quyền đuổi tôi đi nhưng tôi cũng sẽ không tham gia vào việc của nơi này nữa.”
Sau câu nói kia của thầy Bân thì nhiều tiếng xì xào bàn tán vàn lên: “Ai cần ông chứ, đồ thầy bà giả mạo, đồ lừa đảo…”
Đạt cũng muốn bênh thầy Bân nhưng ông lại ngăn không cho Đạt nói gì, chỉ im lặng lắc đầu nhìn vợ chồng chú Ba rồi cùng nhau về nhà. Khúc xương kia đương nhiên cũng bị ném lại xuống giếng, sau đó giải tán ai về nhà nấy.
Ai mà ngờ được, đêm hôm đó người đàn ông hàng xóm đã ném khúc xương lại xuống giếng nửa đêm đang ngủ đột nhiên gào lên như heo bị cắt tiết. Vợ ông ta soi đèn xem thử thì kinh sợ tột độ, chẳng hiểu sao lúc đi ngủ vẫn còn yên lành mà bây giờ lại có một khúc xương trắng hếu đang xuyên ở trong miệng, độn ra hai bên gò má của ông ta. Bà vợ nhìn thấy cảnh tượng gò má chồng mình như sắp bị khúc xương kia chọc thủng thì không còn đi nổi nữa, bà ta bò ra ngoài sân liên mồm miệng kêu cứu.
“Hoa, sao con lại ở đây, sao người con ướt sũng vậy?”
Bà Tám mơ màng thấy mình đang đứng trong sân nhà, ánh trăng lờ mờ soi trên đỉnh đầu, thi thoảng còn có vài con quạ bay ngang qua đầu kéo theo những tiếng kêu thê lương ảm đạm. Bà Tám thấy Hoa đứng ngay bên cạnh giếng, theo quán tính bà vẫn biết bây giờ đã là nửa đêm rồi sao con gái mình lại không ở nhà mà chạy ra đây với cả người ướt sũng thế kia.
Nhưng mãi vẫn không thấy Hoa quay lại hay trả lời gì, bà Tám đi lại gần Hoa. Nhưng ngay khi bà chạm vào người Hoa thì không phải chỉ là cảm giác ướt sũng mà cảm giác như thịt của Hoa mềm nhũng hệt như miếng thit băm, mềm và rời rạc. Hoa vẫn đứng yên như vậy, cho đến khi bà Tám đi tới trước mặt con gái thì cảnh trước mặt đã làm bà tỉnh dậy luôn từ trong mơ.
Trong mơ của bà Tám, cả người Hoa từ trên xuống dưới nát nhừ như thịt băm, ngay cả khuôn mặt cũng thế, không còn nhìn ra được là ai. Nếu như không phải bà đã nhận diện ra Hoa ngay từ phía sau thì cũng chưa chắc bà biết được người đang đứng trước mặt đây chính là con gái của bà.
Bà Tám tỉnh lại và đang được vợ chú Ba đỡ, trông bà còn sợ hãi hơn cả khi bị thầy Bân dí con rết to tướng vào mặt. Thầy Bân thấy sắc mặt của bà thì cũng đoán được phần nào, ông hỏi: “Bà mơ thấy cái gì?”
“Hoa, con gái tôi. Van thầy hãy cứu lấy nó.”
Bà Tám nghe thấy giọng thầy Bân thì bò qua muốn nắm lấy chân ông cầu xin. Thầy Bân đỡ bà ngồi lại đàng hoàng rồi mới dõng dạc nói: “Tôi nói các vị tin thì tin, không tin thì ông già này cũng chịu. Cái khúc xương kia chắc chắn là xương người, mà xương người này còn rất có khả năng là của con gái chị Tám đây.”
“Thầy, lẽ nào con gái tôi…chết thật rồi sao?”
Bà Tám chưa chi đã khóc nấc lên, mắt mũi đều là nước mắt. Thầy Bân cũng không muốn nhìn thấy người mẹ tội nghiệp này phải khổ thêm nhiều, nên ông đã dùng giọng rất dịu dàng nói: “Chị hãy bớt đau buồn. Sống chết tất thảy đều có số, con gái chị chín phần là đã chết rồi. Con gái chị chết ở ngay trên mảnh đất này, nó vốn chưa từng rời mảnh đất này để đi đâu cả.”
“Nói bậy!”
Ngay lúc mọi người đang xôn xao bàn tán thì một giọng nói từ đâu xuất hiện một cách đanh thép. Cả đám người quay tìm giọng nói kia thì ai nấy vẻ mặt hệt như gặp như gặp ma tới nơi nhìn người lù lù xuất hiện sau giọng nói kia không ai xa lạ, chính là người luôn được nhắc tới kia, Hoa.
Bà Tám ngây dại người ra phút chốc rồi từ khuôn mặt bi thương cùng cực của người mẹ phải chịu cảnh tre già khóc măng non quay ngoắc một trăm tám mươi độ trở thành sự vui vẻ đoàn viên với con gái. Đạt và chú Ba cũng chưng hửng, ngây người ra nhìn Hoa đang đi tới. Mọi người thay vì cảm thương cho số phận của Hoa thì bây giờ bắt đầu chuyển sang chỉ trỏ nhỏ to trách cứ thầy Bân.
Đạt theo bản năng đi tới trước mặt thầy Bân muốn bảo vệ thầy, nhưng thầy Bân với vẻ mặt không hề lo lắng một chút nào, mà ông mang một vẻ mặt rất là kì lạ đang quan sát Hoa.
“Thầy, chuyện này rốt cuộc là sao ạ?”
Đạt nhìn một hồi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Không phải anh không tin tưởng thầy Bân mà ngay chính anh cũng cảm thấy rất là kì lạ. Rõ ràng cô gái đang đi tới cũng không phải là ma, nhưng sao trông cô ta vô cùng quái dị, tuy mang khuôn mặt thân thuộc của Hoa nhưng cảm giác lại như lần đầu mới gặp, xa lạ, vô cùng xa lạ.
“Thầy Bân, chuyện này là sao vậy. Con gái Hoa của tôi rõ ràng còn sống sờ sờ đây mà sao ông lại nhẫn tâm nói là nó đã chết rồi chứ, lại còn bị phanh thây. Rốt cuộc ông muốn gì ở bà già này mà lại làm như thế, nếu như ông muốn tiền thì cứ nói tôi đưa cho ông là được mà. Ông làm thầy làm bà mà lại thất đức như thế, trù ẻo người ta tre già khóc măng non chứ?”
Bà Tám chuyển trạng thái quay ngoắc tiếp, vừa khóc vừa kể, trách tội thầy Bân không hề vấp một chữ nào hết. Vợ chú Ba tức lắm rồi, dù bà với bà Tám cũng là chị em hàng xóm thân thiết nhưng đối với thầy Bân bà càng kính trọng hơn. Quay sang thấy sắc mặt của Đạt và thầy Bân kì lạ nên bà hét luôn: “Chị có im ngay đi không. Chưa biết chuyện gì mà đã làm loạn lên như thế. Chị nhớ lại đi, nếu như không nhờ thầy Bân thì thằng Hai chắc đã sớm chết sình dưới giếng kia rồi, chị không nhớ ai là người đã không màn nguy hiểm để cứu thằng Hai à?”
“Sao cô biết được ông ta là người tốt chứ, biết đâu ông ta muốn giở trò mê hoặc tất cả mọi người để chiếm lợi lớn thì sao. Các cô các chú xin hãy tỉnh táo, đừng để ông ta lừa gạt.”
Hoa lên tiếng ngắt lời vợ chú Ba khiến bà quay lại nhìn cô với ánh mắt bất ngờ, đây đây đâu phải là kiểu nói chuyện của Hoa. Hoa chưa bao giờ nói năng kiểu đấy, từ bé đến cô luôn là một người ngoan ngoãn hay có thể nói là nhút nhát. Ăn nói nhỏ nhẹ lễ phép vâng dạ, cô luôn được cái xóm này yêu quý, nhưng hôm nay không ngờ lại có thể nói thành như vậy, đúng là khiến cho người ta mở mang tầm mắt.
Không biết thím Ba nghĩ như thế nào mà đột nhiên lại chỉ tay sang Hoa rồi nói: “Ơ hay, con bé này bị ma nhập à?”
Bà Tám lập tức lên tiếng bênh vực: “Chị nói điên nói khùng gì vậy chứ, con gái tôi sao mà bị ma nhập được. Có mà con trai chị bái thầy bà làm thầy nên bị ma nhập thì có.”
Vợ chú Ba đúng là cũng không phải dạng hiền rồi, bà cũng không phải ai xui khiến gì mà tại cái nết như thế nên mới nói thế kia. Lúc này nghe có người xúc phạm con trai cưng nhà mình thì đùng đùng chỉ trỏ bà Tám rồi nói: “Bị ma nhập hả, con trai tôi kháng ma quỷ được chưa, có mà chị bị ma nhập thì có, cả dòng họ nhà chị đều bị ma nhập đấy.”
Câu đầu tiên của thím Ba thì còn lôi kéo sự tò mò của mọi người nhìn, chứ tới câu này thì ai cũng biết tỏng là bản tính phụ nữ hơn thua đôi ba câu chuyện nên thôi.
Những tưởng chuyện nhỏ hóa không, tết nhất cũng nên tạo không khí êm xuôi nhưng mà không, Hoa lúc này dường như rất thù oán với thầy Bân, cô nói: “Nơi này của chúng ta yên bình như vậy, con mong cô bác nên hợp sức đồng lòng đuổi cái loại thầy bà gian trá này ra khỏi đây, tránh để ông ta làm loạn thêm ạ.”
“Con nhỏ nít ranh kia, mày biết cái gì mà nói. Thầy Bân tới nhà tao ở, việc đuổi đi hay giữ lại là việc của tao, nào tới lượt mày nói hả.”
Lại là màn đấu võ mồm của vợ chú Ba, may mà Đạt tính nết giống chú Ba, chứ nếu như mà giống mẹ thì chắc sẽ có mấy cảnh tượng chửi lộn với ma giữa đêm khuya chứ đâu. Chú Ba thấy vợ chiến đấu hăng quá nên kéo tay bà lại rồi nói: “Các cô bác cũng biết thầy Bân là khách của nhà chúng tôi, không ai có quyền đuổi đi. Chúng ta bây giờ cũng là thời đại văn minh rồi chứ không phải thổ dân mà muốn làm gì cũng được.”
Dù rằng câu này chính là muốn chửi mấy người rục rịch kia sống như thổ dân nhưng mà đúng thật, chú Ba nói có sai câu nào đâu. Thầy Bân vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên thở ra một cái rồi nói: “Được rồi, nếu như các vị đã không muốn Bân tôi giúp đỡ thì cho tôi cáo lỗi vì đã làm phiền. Như chú Ba đây nói các vị không có quyền đuổi tôi đi nhưng tôi cũng sẽ không tham gia vào việc của nơi này nữa.”
Sau câu nói kia của thầy Bân thì nhiều tiếng xì xào bàn tán vàn lên: “Ai cần ông chứ, đồ thầy bà giả mạo, đồ lừa đảo…”
Đạt cũng muốn bênh thầy Bân nhưng ông lại ngăn không cho Đạt nói gì, chỉ im lặng lắc đầu nhìn vợ chồng chú Ba rồi cùng nhau về nhà. Khúc xương kia đương nhiên cũng bị ném lại xuống giếng, sau đó giải tán ai về nhà nấy.
Ai mà ngờ được, đêm hôm đó người đàn ông hàng xóm đã ném khúc xương lại xuống giếng nửa đêm đang ngủ đột nhiên gào lên như heo bị cắt tiết. Vợ ông ta soi đèn xem thử thì kinh sợ tột độ, chẳng hiểu sao lúc đi ngủ vẫn còn yên lành mà bây giờ lại có một khúc xương trắng hếu đang xuyên ở trong miệng, độn ra hai bên gò má của ông ta. Bà vợ nhìn thấy cảnh tượng gò má chồng mình như sắp bị khúc xương kia chọc thủng thì không còn đi nổi nữa, bà ta bò ra ngoài sân liên mồm miệng kêu cứu.