Chương 10 - Điều Kinh Hoàng Trong Đêm Tối - Khổ Qua Nhân Thịt
Chương 10
Vợ chồng chú Ba đúng là nói miệng chứ tới lúc nghe kêu cứu thì hai ông bà lại là những ngươi lúi húi chạy ra xem giữa đêm. Nhà người kêu cứu là nhà vợ chồng chú Khiêm, cách nhà vợ chồng chú Ba một cánh đồng nên có thể nhận biết được. Nhưng hai người dù nôn nóng lại tần ngần không dám vào nhờ thầy Bân, mãi một lúc cũng đành tự mình chạy sang.
Hai người vừa chạy sang tới thì nghe trong nhà có tiếng rên rỉ như thể hấp hối rồi. Chú Ba bỏ vợ lại rồi mau chóng chạy vào nhà, vợ chú ở ngoài trấn an bà vợ: “Chị, chuyện gì vậy?”
Bà vợ chẳng nói được nữa, sợ tới mức mặt mày xanh mét, tay chân run cầm cập cứ ra dấu loạn xạ chẳng ai hiểu nỗi gì. Lúc này chú Ba bên trong gọi ra: “Bà nó ơi, mau vào đây tui nhờ cái.”
Thím Ba thấy có đèn mấy người hàng xóm đang tới thì vội chạy vào nhà, vừa vào đến nhà thím Ba cũng suýt bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngất xỉu. Chú Khiêm đang nằm vật ra đất, cái khúc xương kia đã độn ra khỏi gò má ông ta, bị xé toạt da thịt, máu me chảy ròng ròng. Chú Ba nhìn qua đã biết có chuyện gì, ông đang lẩm bẩm khẩn vái chủ nhân khúc xương tha cho chú Khiêm, thấy vợ vào liền khoác tay nói: “Bà mau chạy về nhà nhờ thầy Bân, nhớ năn nỉ thầy ấy, thầy ấy nhất định sẽ giúp.”
Thím Ba gật đầu cái rụp, ba chân bốn cẳng chạy ù về nhà, mấy lần thiếu chút nữa là té lăn xuống ruộng. Mấy người khác thấy vậy chạy vội theo soi đèn cho thím, lúc này họ đã bắt đầu tin tưởng cái chuyện gọi là ma quỷ kia rồi. Dù cho mảnh đất này năm xưa có vô vàn chiến sĩ hy sinh ngã xuống, chuyện ma quỷ không thiếu nhưng đến mức độ này thì đúng là trăm năm mới gặp. Mọi người ai cũng lo lắng trong lòng, không biết con ma này có thù hận ai hay oan ức gì mà lại tới mức như thế.
Nhìn thấy cảnh này chắc chắn mọi người sẽ nghĩ lại về cảnh tượng lúc sáng, bắt đầu nghi ngờ và tin tưởng một số chuyện.
Thầy Bân cũng không phải người lạnh lùng vô tình, cho dù có bị nói tới như thế nào nhưng khi thím Ba chạy về đến sân nhà thì đã thấy ông và Đạt đang đứng trước hiên nhà nhìn về phía nhà chú Khiêm. Thấy mẹ hớt hải chạy về, Đạt nôn nóng hỏi: “Mẹ, bên nhà chú Khiêm có chuyện gì vậy ạ?”
Thím Ba thở hồng hộc, mãi chẳng nói được câu nào. Thầy Bân vừa buồn cười vừa giận cau mày nhìn bà rồi bước ra khỏi hiên nhà, đi về phía nhà chú Khiêm. Đạt như thế được phóng thích, nhanh chóng đi theo sau lưng thầy Bân như cái đuôi nhỏ. Thật ra anh đã rất nôn nóng khi nghe tiếng hét đầu tiên vang lên bên nhà chú Khiêm, thế những thầy Bân ngăn không cho anh đi, vì vậy cho dù anh có nóng lòng và hiếu kì đến chết đi sống lại thì vẫn không dám bước chân ra nửa cửa nhà.
Chỉ tội cho thím Ba, không ai thèm nói tới mình, bà đứng thở hồng hộc một lúc rồi lại vội vã đi trở lại qua nhà chú Khiêm. Bên kia mấy người hàng xóm sau khi nhìn thấy chú Khiêm thì đều bị cảnh tượng ấy dọa cho xanh mặt. Chú Ba đương nhiên là rất tức giận về chuyện buổi sáng nên đã nói to: “Đó, mấy người thấy chưa, nếu như mấy người không hùa nhau thì đâu ra cớ sự này…”
Quay về thời gian sáng nay, sau khi đám đông đã giải tán khỏi nhà bà Tám thì bà Hồng cứ ríu rít nói này nói nọ, hỏi han Hoa mấy ngày hôm nay đi đâu không về nhà, làm cho cả nhà lo sốt cả vó lên. Hoa không nói gì nhiều, cô ta chỉ nói là cãi nhau với chồng nên qua bên kia sông chơi mấy hôm mà thôi.
Bà Hồng cũng nhiều chuyện, vì vậy liền chạy về nhà báo với thằng Hai con bà rằng Hoa đã trở về, bảo anh ta qua chơi thăm hỏi. Nhưng mà kì lạ thay, không biết được Hai đã nhìn thấy cái gì trong lúc ở dưới giếng mà thái độ thay đổi chóng mặt. Từ một người anh họ hăng hái tìm em gái mình bây giờ trở thành nghe thấy tên Hoa cứ như nghe phải quỷ đòi mạng vậy.
Anh ta khi nghe đến tên Hoa thì cả người run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó. Bà Hồng thấy vậy cũng sợ lắm, sợ con mình gặp phải chuyện gì, nhất là thấy hành vi của Hai hệt như ma nhập. Bà Hồng và bà Tám là chị chồng em dâu cho nên tính tình rất khác nhau, nhất là sau vụ ba mươi tết nước múc từ giếng nhà bà Tám lên cứ ánh đỏ như màu máu thì bà đã nghi ngờ chuyện gì đó sâu xa trong lòng rồi.
Mặc cho ai nói ngả nghiên gì về thầy Bân đi chăng nữa thì đây chính là cọng rơm cứu mạng của con trai mình, bà Hồng định bụng một vài ngày nữa xong tết bà sẽ qua nhà chú Ba nhờ thầy Bân xem như thế nào. Bà Hồng nghĩ đi nghĩ lại, thấy con trai mình âu cũng là do đã vì tìm Hoa nên mới dẫn đến kết cục bị “ma ám” này. Càng nghĩ càng tức, đứa giận dỗi bỏ chồng đi chơi không nói một tiếng để một đứa chịu khổ như vậy. Vì thế bà đã sang nhà bà Tám định bảo Hoa đi thăm thằng Hai nhưng mà khi vừa qua đến trước cửa nhà thì bà Hồng đã nôn luôn trước cửa.
Không biết từ đâu trong nhà bà Tám lại xộc lên cái mùi tanh tưởi như vậy, khiến cho người ta vừa ngửi đã nghe bụng dạ cồn cào, chỉ trong chớp mắt liền nôn ra tại chỗ. Bà Tám đi ra, lăn xăn hỏi: “Chị Hồng, chị bị làm sao mà ói dữ vầy nè?”
Bà Hồng vừa lau miệng vừa nói: “Nhà mợ mày có cái gì mà tanh dữ vậy?”
Bà Tám lắc lắc đầu nói: “Đâu có cái gì đâu chị, con Hoa nó dọn cơm lên ăn, có canh khổ qua nhồi thịt ngon lắm, chị vô ăn chén cơm luôn nghen.”
Không biết vì sao khi nghe đến đây thì bà Hồng lại cảm thấy có chút muốn ăn cơm, thế là bà thành công vào nhà bà Tám và ăn cơm. Thế nhưng khi ăn miếng khổ qua đầu tiên vào miệng thì bà lại chạy ra ngoài nôn mửa sống chết, thậm chí là nôn luôn cả mật xanh ra ngoài. Bà Hồng nôn đến đắng cả miệng mới ngẩng đầu lên nhìn Hoa và bà Tám đang ngồi ăn ngon lành.
Mùi tanh tưởi vẫn còn rõ ràng trong cổ họng, bà Hồng lấy làm vô cùng khó hiểu nói: “Thằng Hai nó vì đi tìm con mà thành ra như hôm nay, ít ra con cũng nên qua thăm nó chứ.”
Điều làm bà Hồng sợ hơn cả việc đĩa khổ qua tanh tưởi mà mẹ con bà Tám lại có thể ăn ngon lành kia chính là Hoa sau khi vừa nghe thấy bà nói như thế thì lập tức buông đũa, đi ra một cách máy móc và đỡ bà dậy rồi nói: “Đi thôi…cô Hồng.”
Nghe cứ như Hoa phải cố gắng nhớ lắm mới nhớ ra cách gọi bà Hồng vậy. Điều này cũng làm bà Hồng chú ý, bởi vì Hoa xưa nay luôn là người thân thiết với bà nhất, và đặc biệt là từ nhỏ đến giờ Hoa chưa từng gọi bà Hồng là cô mà luôn gọi là má Hồng ngay khi vừa biết nói. Rõ ràng trước mặt chính là Hoa, khuôn mặt của Hoa, giọng nói của Hoa nhưng lại như vô cùng xa lạ.
Hai người trên đường không nói với nhau câu nào, mà đến nhà bà Hồng Hoa cũng chẳng biết chỗ của Hai ở đâu. Khi thấy Hoa đứng tần ngần trước cửa, bà Hồng mới nói: “Phòng của anh con ở trong buồng.”
Hoa nghe xong thì gật đầu, sau đó vén màn đi vào. Ai ngờ bà Hồng vừa thấy Hoa khuất sau tấm màn thì đã nghe tiếng thằng Hai kêu la thảm thiết. Anh ta như thể gặp phải ma vậy, vừa sợ vừa gào thét: “Quỷ, có quỷ!”
Vợ chồng chú Ba đúng là nói miệng chứ tới lúc nghe kêu cứu thì hai ông bà lại là những ngươi lúi húi chạy ra xem giữa đêm. Nhà người kêu cứu là nhà vợ chồng chú Khiêm, cách nhà vợ chồng chú Ba một cánh đồng nên có thể nhận biết được. Nhưng hai người dù nôn nóng lại tần ngần không dám vào nhờ thầy Bân, mãi một lúc cũng đành tự mình chạy sang.
Hai người vừa chạy sang tới thì nghe trong nhà có tiếng rên rỉ như thể hấp hối rồi. Chú Ba bỏ vợ lại rồi mau chóng chạy vào nhà, vợ chú ở ngoài trấn an bà vợ: “Chị, chuyện gì vậy?”
Bà vợ chẳng nói được nữa, sợ tới mức mặt mày xanh mét, tay chân run cầm cập cứ ra dấu loạn xạ chẳng ai hiểu nỗi gì. Lúc này chú Ba bên trong gọi ra: “Bà nó ơi, mau vào đây tui nhờ cái.”
Thím Ba thấy có đèn mấy người hàng xóm đang tới thì vội chạy vào nhà, vừa vào đến nhà thím Ba cũng suýt bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngất xỉu. Chú Khiêm đang nằm vật ra đất, cái khúc xương kia đã độn ra khỏi gò má ông ta, bị xé toạt da thịt, máu me chảy ròng ròng. Chú Ba nhìn qua đã biết có chuyện gì, ông đang lẩm bẩm khẩn vái chủ nhân khúc xương tha cho chú Khiêm, thấy vợ vào liền khoác tay nói: “Bà mau chạy về nhà nhờ thầy Bân, nhớ năn nỉ thầy ấy, thầy ấy nhất định sẽ giúp.”
Thím Ba gật đầu cái rụp, ba chân bốn cẳng chạy ù về nhà, mấy lần thiếu chút nữa là té lăn xuống ruộng. Mấy người khác thấy vậy chạy vội theo soi đèn cho thím, lúc này họ đã bắt đầu tin tưởng cái chuyện gọi là ma quỷ kia rồi. Dù cho mảnh đất này năm xưa có vô vàn chiến sĩ hy sinh ngã xuống, chuyện ma quỷ không thiếu nhưng đến mức độ này thì đúng là trăm năm mới gặp. Mọi người ai cũng lo lắng trong lòng, không biết con ma này có thù hận ai hay oan ức gì mà lại tới mức như thế.
Nhìn thấy cảnh này chắc chắn mọi người sẽ nghĩ lại về cảnh tượng lúc sáng, bắt đầu nghi ngờ và tin tưởng một số chuyện.
Thầy Bân cũng không phải người lạnh lùng vô tình, cho dù có bị nói tới như thế nào nhưng khi thím Ba chạy về đến sân nhà thì đã thấy ông và Đạt đang đứng trước hiên nhà nhìn về phía nhà chú Khiêm. Thấy mẹ hớt hải chạy về, Đạt nôn nóng hỏi: “Mẹ, bên nhà chú Khiêm có chuyện gì vậy ạ?”
Thím Ba thở hồng hộc, mãi chẳng nói được câu nào. Thầy Bân vừa buồn cười vừa giận cau mày nhìn bà rồi bước ra khỏi hiên nhà, đi về phía nhà chú Khiêm. Đạt như thế được phóng thích, nhanh chóng đi theo sau lưng thầy Bân như cái đuôi nhỏ. Thật ra anh đã rất nôn nóng khi nghe tiếng hét đầu tiên vang lên bên nhà chú Khiêm, thế những thầy Bân ngăn không cho anh đi, vì vậy cho dù anh có nóng lòng và hiếu kì đến chết đi sống lại thì vẫn không dám bước chân ra nửa cửa nhà.
Chỉ tội cho thím Ba, không ai thèm nói tới mình, bà đứng thở hồng hộc một lúc rồi lại vội vã đi trở lại qua nhà chú Khiêm. Bên kia mấy người hàng xóm sau khi nhìn thấy chú Khiêm thì đều bị cảnh tượng ấy dọa cho xanh mặt. Chú Ba đương nhiên là rất tức giận về chuyện buổi sáng nên đã nói to: “Đó, mấy người thấy chưa, nếu như mấy người không hùa nhau thì đâu ra cớ sự này…”
Quay về thời gian sáng nay, sau khi đám đông đã giải tán khỏi nhà bà Tám thì bà Hồng cứ ríu rít nói này nói nọ, hỏi han Hoa mấy ngày hôm nay đi đâu không về nhà, làm cho cả nhà lo sốt cả vó lên. Hoa không nói gì nhiều, cô ta chỉ nói là cãi nhau với chồng nên qua bên kia sông chơi mấy hôm mà thôi.
Bà Hồng cũng nhiều chuyện, vì vậy liền chạy về nhà báo với thằng Hai con bà rằng Hoa đã trở về, bảo anh ta qua chơi thăm hỏi. Nhưng mà kì lạ thay, không biết được Hai đã nhìn thấy cái gì trong lúc ở dưới giếng mà thái độ thay đổi chóng mặt. Từ một người anh họ hăng hái tìm em gái mình bây giờ trở thành nghe thấy tên Hoa cứ như nghe phải quỷ đòi mạng vậy.
Anh ta khi nghe đến tên Hoa thì cả người run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó. Bà Hồng thấy vậy cũng sợ lắm, sợ con mình gặp phải chuyện gì, nhất là thấy hành vi của Hai hệt như ma nhập. Bà Hồng và bà Tám là chị chồng em dâu cho nên tính tình rất khác nhau, nhất là sau vụ ba mươi tết nước múc từ giếng nhà bà Tám lên cứ ánh đỏ như màu máu thì bà đã nghi ngờ chuyện gì đó sâu xa trong lòng rồi.
Mặc cho ai nói ngả nghiên gì về thầy Bân đi chăng nữa thì đây chính là cọng rơm cứu mạng của con trai mình, bà Hồng định bụng một vài ngày nữa xong tết bà sẽ qua nhà chú Ba nhờ thầy Bân xem như thế nào. Bà Hồng nghĩ đi nghĩ lại, thấy con trai mình âu cũng là do đã vì tìm Hoa nên mới dẫn đến kết cục bị “ma ám” này. Càng nghĩ càng tức, đứa giận dỗi bỏ chồng đi chơi không nói một tiếng để một đứa chịu khổ như vậy. Vì thế bà đã sang nhà bà Tám định bảo Hoa đi thăm thằng Hai nhưng mà khi vừa qua đến trước cửa nhà thì bà Hồng đã nôn luôn trước cửa.
Không biết từ đâu trong nhà bà Tám lại xộc lên cái mùi tanh tưởi như vậy, khiến cho người ta vừa ngửi đã nghe bụng dạ cồn cào, chỉ trong chớp mắt liền nôn ra tại chỗ. Bà Tám đi ra, lăn xăn hỏi: “Chị Hồng, chị bị làm sao mà ói dữ vầy nè?”
Bà Hồng vừa lau miệng vừa nói: “Nhà mợ mày có cái gì mà tanh dữ vậy?”
Bà Tám lắc lắc đầu nói: “Đâu có cái gì đâu chị, con Hoa nó dọn cơm lên ăn, có canh khổ qua nhồi thịt ngon lắm, chị vô ăn chén cơm luôn nghen.”
Không biết vì sao khi nghe đến đây thì bà Hồng lại cảm thấy có chút muốn ăn cơm, thế là bà thành công vào nhà bà Tám và ăn cơm. Thế nhưng khi ăn miếng khổ qua đầu tiên vào miệng thì bà lại chạy ra ngoài nôn mửa sống chết, thậm chí là nôn luôn cả mật xanh ra ngoài. Bà Hồng nôn đến đắng cả miệng mới ngẩng đầu lên nhìn Hoa và bà Tám đang ngồi ăn ngon lành.
Mùi tanh tưởi vẫn còn rõ ràng trong cổ họng, bà Hồng lấy làm vô cùng khó hiểu nói: “Thằng Hai nó vì đi tìm con mà thành ra như hôm nay, ít ra con cũng nên qua thăm nó chứ.”
Điều làm bà Hồng sợ hơn cả việc đĩa khổ qua tanh tưởi mà mẹ con bà Tám lại có thể ăn ngon lành kia chính là Hoa sau khi vừa nghe thấy bà nói như thế thì lập tức buông đũa, đi ra một cách máy móc và đỡ bà dậy rồi nói: “Đi thôi…cô Hồng.”
Nghe cứ như Hoa phải cố gắng nhớ lắm mới nhớ ra cách gọi bà Hồng vậy. Điều này cũng làm bà Hồng chú ý, bởi vì Hoa xưa nay luôn là người thân thiết với bà nhất, và đặc biệt là từ nhỏ đến giờ Hoa chưa từng gọi bà Hồng là cô mà luôn gọi là má Hồng ngay khi vừa biết nói. Rõ ràng trước mặt chính là Hoa, khuôn mặt của Hoa, giọng nói của Hoa nhưng lại như vô cùng xa lạ.
Hai người trên đường không nói với nhau câu nào, mà đến nhà bà Hồng Hoa cũng chẳng biết chỗ của Hai ở đâu. Khi thấy Hoa đứng tần ngần trước cửa, bà Hồng mới nói: “Phòng của anh con ở trong buồng.”
Hoa nghe xong thì gật đầu, sau đó vén màn đi vào. Ai ngờ bà Hồng vừa thấy Hoa khuất sau tấm màn thì đã nghe tiếng thằng Hai kêu la thảm thiết. Anh ta như thể gặp phải ma vậy, vừa sợ vừa gào thét: “Quỷ, có quỷ!”