Chương 13 - Trò Đánh Lừa - Khổ Qua Nhân Thịt

Chương 13

Không ngờ được Đạt lại chạy nhanh không tưởng, Hùng còn chưa kịp nhìn thì Đạt đã chạy đâu mất hút rồi.

Mà bên đây Hai chạy cũng nhanh không kém, bà Tám và thầy Bân chạy mãi cũng không theo kịp, chỉ thấy Hai cắm đầu cắm cổ chạy bán mạng về phía nhà bà Tám. Thầy Bân sớm đã nhận ra vấn đề rồi, bởi vì nhìn cái tướng chạy kia của anh ta đã biết không bình thường. Ai đời cái tướng chạy khệnh khạng biến dạng như ma, hai chân một chân sông Hồng, một chân sông Cửu Long kia thì sao mà chạy nhanh được, đây có nghĩa chính là có thứ gì đó dựa vào giúp đỡ anh ta.

Thầy Bân thở hồng hộc, tức tối vì tuổi già nên chậm chạp. Lúc này ông chỉ ước mình còn trẻ khỏe, đuổi kịp “thằng Hai” kia và vặn cổ nó đạp xuống ruộng luôn cho rồi. Nhìn thấy Hia sắp vào trong sân nhà bà Tám mà đúng lúc bà Tám cũng vừa ló dạng ra, thầy Bân dùng hết sức lực tuổi già gào lớn: “Chị Tám, mau cản cái thằng kia lại.”

Ai ngờ được bà Tám chẳng những không nghe, mà miệng còn mấp máy cái gì đó, giống như là giục Hai chạy nhanh hơn nữa hay sao mà thấy Hai tốc độ còn tăng lên, chạy như tên lửa. Cái giếng chứ có phải hồ nước đâu mà Hai nhảy xuống còn nghe thấy tiếng “tõm”, sau đó nước văng lên tung tóe, chứng tỏ người nhảy đã hạ quyết tâm nhảy đến như thế nào chứ.

Đúng lúc Đạt cũng vừa chạy bán mạng về phía này, nhìn thấy cảnh tượng quay quần bên giếng thì anh cũng ít nhiều biết vấn đề, cho nên đang muốn co chân nhảy xuống. Thầy Bân muốn kéo lại nhưng Đạt lại lấy đà dữ quá, thế là kéo luôn thầy Bân rơi luôn xuống giếng.

“Mẹ, mau đậy giếng lại.”

Cả vợ chồng chú Ba cũng đến, lúc này mấy người đang nhòm xuống giếng tìm cách kéo 2 thầy trò lên thì đột nhiên phía sau có tiếng nói. Bà Hồng khẩn trương quay lại nhìn thì không ai xa lạ, chính là Hoa đang kêu đậy giếng lại. Bà Hồng dù sao cũng chỉ là cô của Hoa, so với con trai mình sao có thể so sánh được, bà vẫn luôn rất có ác cảm với Hoa về vụ cô bỏ nhà đi để cho Hai phải rơi xuống giếng rồi kéo theo cớ sự như điên như dại của bây giờ.

Trợn mắt hầm hầm nhìn Hoa, bà Hồng nói: “Mày ăn nói kiểu gì vậy con kia. Con trai tao vì mày mà thành ra như thế này, giờ con trai tao đang ở dưới giếng, mày không cứu thì thôi lại còn muốn đậy miệng giếng lại, mày có còn là con người hay không?”

Ai ngờ như hoàn toàn biến thành người khác, cô nói: “Con trai bà nên bà thương bà quý, còn con người khác có ra sao cũng kệ có đúng không?”

Bà Hồng tức sôi bọt mép, vừa chỉ vào mặt Hoa vừa quay sang nói với bà Tám: “Mợ thấy chưa, mợ dạy con gái mợ hỗn hào với chị vậy đó hả?”

Nhưng sau đó…

Không ai ngờ tới được bà Tám vậy mà lại dại người, đẩy luôn bà Hồng xuống giếng. Giờ thì hay rồi, ba người đang nhao nhao chen chúc trong cái giếng cạn chật hẹp, mà Hai thì lặn đâu mất tăm y hệt như lần trước.

Chú Ba không quan tâm gì tới mấy việc kia, ông đang thả dây thừng để kéo Đạt lên, đề phòng lại đổ mưa như lần trước. May thay, bà Tám không đẩy chú Ba như đẩy bà Hồng, nếu không một lát thì đều chuyển nhà xuống giếng hết. Đạt được chú Ba thả dây xuống, vốn anh định đưa theo thầy Bân lên nhưng thầy Bân lại không đồng ý, bảo anh đưa theo bà Hồng lên trước. Dù sao ai có tội thì tự mình chịu tội, những người không liên quan vẫn nên được cứu.

Cũng may trong lúc đó người “chết nhát” Hùng đã chạy ra nói nhăng nói cuội cái gì đó, làm bà Tám bị xao nhãng, chú Ba mới nhanh chóng kéo được Đạt lên bờ. Đại khái là Hùng nói Hoa này không phải Hoa kia, Hoa này chính là Hoa giả mạo Hoa kia. Người nói không xong mà người nghe cũng không hiểu, nhưng dù có hiểu thì bà Tám cũng đương nhiên là bênh con gái mình rồi.

Hai người nói hưu nói vượn một hồi không ai hiểu ai đang nói gì. Đợi lúc Đạt đã leo lên được trên bờ với bộ đồ ướt nhẹp, anh nghe mà điếc cả tay cho nên đi tới cản hai cái miệng bài hải kia lại rồi trân trân nhìn Hoa nói: “Cô, không phải Hoa.”

Ai mà ngờ được bà Tám với bộ dạng điên điên dại dại lại bất ngờ hùng hổ muốn xuông đến đánh Đạt vì tội phủ nhận. Chú Ba lúc này cũng tức lắm rồi, ông cản tay bà lại rồi đẩy bà ngã xuống đất: “Chị Tám, tôi nhịn chị nãy giờ rồi đó.”

“Thằng mất dạy kia, sao mày dám nói con gái tao không phải là con gái tao…”

Bà Hồng ngay từ đầu đã thấy chuyện này có uẩn khúc, cho nên bây giờ dù chưa biết rõ ràng là chuyện gì nhưng cũng biết man máng. Không đợi bà Tám nói hết câu, bà Hồng đã xông tới cho bà Tám một vả. Bà Tám vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận biết bản thân bị đánh. Bà Hồng tức hơi nhiều, chưa nói tới chuyện trước, chỉ dựa vào việc vô duyên vô cớ bị đẩy té lộn cổ xuống giếng thì cũng đủ bả vả cho bà Tám sưng vù cả mặt lên. Mặc kệ cho bà Tám bưng mặt la eo éo với bà Hồng, Hoa bên kia chỉ lo đấu mắt với Đạt. Cô ta nhìn trân trối một hồi rồi cười khẩy nói: “Mày đúng là người thật thà đấy, vậy mà không ảnh hưởng gì.”

Nói như vậy Đạt nghe chỉ hiểu lờ mờ rằng mấy phút đấu mắt kia chắc “Hoa” đã giở trò gì, nhưng dù sao một chút gì anh cũng không cảm thấy.

“Im cái miệng lại coi, còn la nữa tao vả cho mày thấy thằng chồng mày luôn bây giờ.”

Người ta đang trong lúc gay cấn mà bà Tám vẫn cù nhây, cứ bưng mặt tru tréo lên với bà Hồng. Bà Hồng tức lắm á, nếu không phải nể tình chị em mấy mươi năm nay thì chắc bà đã cho bà Tám thêm một vả nữa rồi.

“Rốt cuộc cô là ai, cô là ai mà lại giả mạo Hoa, và bằng cách nào?”

Lúc này thầy Bân đã trèo lên tới trên bờ, nghe Đạt hỏi vậy thì ông ngắt lời: “Thứ tà ma ngoại đạo đó không cần phải hỏi danh tính làm gì.”