Chương 12 - Sự Khám Phá và Sự Sợ Hãi - Khổ Qua Nhân Thịt

Chương 12

“Cái thằng Hai đó, không cần phải bói, chỉ cần nhìn thấy mặt nó là biết đã làm việc gì không đoan chánh. Thầy thấy mắt nó cứ láo liên như sợ hãi một điều gì đó…”

Vài tiếng đồng hồ êm ả bình lặng trôi qua sau một đêm dài mệt nhoài, thầy trò Đạt cũng thức suốt mấy tiếng đó. Sáng ra thầy Bân nói mấy câu đơn giản về nhận định của mình sau mấy ngày này diễn ra cho vợ chồng chú Ba nghe, sau đó ông và Đạt đi đến nhà bà Hồng xem thử. Ai ngờ khi đi ngang qua nhà Hoa thì thấy Hùng ngồi bó gối chết trân trên ghế.

Hai thầy trò dừng lại nhìn cả mấy phút vẫn không thấy Hùng nhúc nhích, Đạt cau mày nói: “Lẽ nào anh ta ngủ ngồi như vậy sao?”

“Ta thấy thằng đó chắc là chết mẹ rồi, ai bảo ăn nhiều khổ qua nhồi nhân thịt làm chi.”

Thầy Bân lắc đầu nói, đơn giản và nhẹ nhàng, như thể sinh già bệnh chết đều chỉ là một câu nói, không có một chút sức nặng nào cả. Đạt nghe thấy thế thì “ơ” nhẹ một tiếng rồi chết lặng một lúc. Hai thầy trò cũng đứng ngây như phỗng nhìn Hùng một lúc rồi Đạt hỏi: “Thế có vào xem anh ta còn sống hay đã chết thật không thầy?”

Thầy Bân ngó ngó lên nhìn trời, mới bước sang tháng giêng có một vài ngày mà sắc trời đã thay đổi rõ rệt. Bầu trời xanh vắt và cao vút, cơ hồ không tìm thấy một gợn mây nào. Nhưng sao ông vẫn cảm thấy u ám và thê lương tới như vậy chứ.

Nghĩ dài chẳng bằng nghĩ ngắn, ông cũng không tài giỏi đến mức có thể nhìn trời đoán sự, thay vì đứng đây mà nhìn trời một cách mờ mịt thì thôi, vào xem người trước cho nhanh.

“Đi, thầy trò ta vào xem thử thằng ôn con này nó chết hay chưa.”

Ai ngờ thầy Bân vừa nói xong còn chưa kịp đi thì đã nghe thấy tiếng la oai oái. Quay đầu nhìn lại thấy Hai đang như điên như dại chạy dọc ngoài bờ ruộng, mà cái tiếng la kia cũng không phải Hai la mà là tiếng bà Hồng đang hụt hơi đuổi theo đằng sau. Lúc này đúng là doạn ma giữ ban ngày, đang mãi hóng chuyện chạy ngoài bờ ruộng thì trong nhà Hùng lại có tiếng động.

Đạt giật nảy mình quay lại nhìn, Hùng không chết nhưng mà hình như là bị khùng luôn rồi. Anh ta đột nhiên từ trên ghế phóng luôn xuống gầm bàn mà trốn, hệt như gặp ma giữa ban ngày. Thầy Bân còn suýt bị Đạt dọa, ông quay lại đánh Đạt một cái rồi nói: “Con đi xem thằng ôn con đó, thầy ra xem thằng ôn con ngoài kia.”

Nói rồi thầy Bân nhanh đi về phía Hai đang chạy ngoài bờ ruộng, Đạt lấy hơi một cái rồi đi vào nhà Hùng. Thằng trốn dưới gầm bàn thì thằng đi tìm đương nhiên cũng phải chui xuống gầm bàn mới nói chuyện được.

“Hùng, Hùng, anh bị làm sao vậy. Có chuyện gì nói cho tôi nghe đi, chứ sao anh lại chui xuống dưới này?”

Hùng cúi gầm mặt, không có ý giao tiếng với Đạt. Đạt lại kiên nhẫn nói tiếp: “Nhà này có ai đâu mà anh trốn chứ, nhưng anh lại muốn trốn ai mới được?”

“Cô ta, tôi trốn cô ta.”

Dưới sự dồn dập của Đạt, Hùng cuối cùng cũng mở miệng nói. Nhưng từ đầu tới cuối anh ta cứ cúi gầm mặt không dám nhìn lên, cứ như sợ sẽ nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ lắm. Đạt nhìn qua nhìn lại, đảm bảo không có thêm người thứ ba nào, ngay cả con chó cũng không nhìn thấy chứ đừng nói là con người thì lại nói: “Cô ta, cô ta nào chứ. Ở đây làm gì có ai mà trốn?”

“Có, có đấy…”

Hùng nói như muốn hụt hơi, có thể nghe được sự sợ hãi to lớn bên trong giọng nói run rẩy kia. Đạt tức tối lại quanh quất nhìn một lần nữa, ai dè lần này chính anh bị dọa sợ không nói nên lời. Từ đâu không biết mà nhanh như gió thổi đến một cái mặt người, bây giờ cái mặt đó đang chui vào gầm bàn và nhìn trân trân vào đây.

“Ôi thánh thần thiên địa ơi, Hoa ơi chị giết tôi rồi.”

Đạt không kìm được giật mình mà hét lên, ai ngờ bên kia Hùng giống như thấy sứ giả tới câu hồn, trực tiếp lăn đùng ra đất ngất xỉu. Hoa vẫn là Hoa, nhưng cái kiểu thò đầu gầm bàn kiểu đấy đúng là dọa người quá mà. Đạt kệ luôn Hùng đang đo đất, anh rướn người bò ra ngoài, nhưng ngay lúc này anh lại phát hiện một điều bất thường.

Ở cổ chân Hoa có một vệt mà đỏ kì lạ, nhưng theo truyền thuyết của nơi này, người có vệt đỏ kia chính là quỷ.

Đạt hít sâu một hơi, anh đứng dậy cố ý muốn chạm mặt với Hoa nhưng Hoa lại né. Rõ ràng cho dù có là quỷ thì Hoa nhất định vẫn phải nhớ những gì còn sống như in chứ, sao đằng này Hoa lại như người khác mượn thân thế này. Dù sao mấy loại chuyện này quá là huyền bí ma mị, mà người học đạo nữa vời như Đạt hoàn toàn không thể hiểu được, vì vậy anh cũng không muốn bứt dây động rừng, chọc giận thứ không nên chọc, chờ thầy Bân tới giải quyết.

Nghĩ tới đây, Đạt nói với Hoa: “Mau xem chồng chị bị gì, anh ấy bị bệnh gì đó.”

Vừa nói xong thì Đạt muốn chuồn, nhưng mà ngay lúc dầu sôi lửa bỏng thì…

“Á…”

“Đạt bình tĩnh” hôm nay hét to hơi bị nhiều, anh nghe thấy cổ chân anh lại toát, khi nhìn lại anh mới nhận ra là Hùng đã tỉnh lại từ lúc nào. Anh ta đang cố hết sức nắm lấy cổ chân Đạt, ánh mắt như thể cầu cứu, sợ hãi nói: “Đừng đi, cô ta không phải Hoa.”

Rất tiếc, Đạt đâu phải mấy nhân vật thánh mẫu trong mấy bộ phim chiếu trên truyền hình đâu chứ. Anh cho dù có lành đến mấy đi chăng nữa thì gặp chuyện nguy cứ thế chạy trước chắc ăn. Đúng như dự tính, Đạt không hề do dự, một cú dứt khoác gỡ tay Hùng ra, sau đó…

Chạy!