Chương 10 - Khi Tôi Trở Về Nhà Họ Thẩm
Tôi giơ ba ngón tay:
“Thứ nhất, ông ta có phải ba tôi hay không, còn tùy ông ta có thừa nhận.
Thứ hai, tôi có tim hay không, không đến lượt anh phán.
Thứ ba, nếu thật sự lo, thì im đi, đừng ồn ào trong bệnh viện.”
Lúc này, bác sĩ bước ra:
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền gấp.”
“Tôi nhóm O!” Thẩm Cảnh Hoài lập tức nói.
Bác sĩ lắc đầu:
“Bệnh nhân thuộc nhóm máu RH âm, khá hiếm.”
RH âm, thường gọi là máu gấu trúc.
Thẩm phu nhân hoảng hốt:
“Vậy phải làm sao? Bệnh viện có không?”
“Dự trữ không đủ, cần người nhà xét nghiệm.”
Thẩm Cảnh Hoài xắn tay áo: “Tôi thử trước.”
Thẩm phu nhân cũng đi theo.
Tôi vẫn ngồi yên.
Mười phút sau, kết quả ra.
Cả hai đều không phải RH âm.
Bác sĩ khó xử:
“Vậy rất rắc rối, cần khẩn cấp điều máu, nhanh nhất cũng mất hai tiếng. Mà tình trạng bệnh nhân…”
“Tôi có.” Tôi đứng dậy.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
“Tôi là RH âm.” Tôi xắn tay áo. “Lấy đi.”
20
Sau khi rút bốn trăm mililít máu, tôi thấy hơi choáng.
Y tá bảo tôi nghỉ ngơi, tôi xua tay: “Không sao.”
Thẩm phu nhân nắm tay tôi, nước mắt giàn giụa: “Ninh Ninh, cảm ơn con.”
Tôi rút tay lại: “Nên làm thôi.”
Dù sao, ông ta đã cho tôi sinh mệnh.
Bốn trăm mililít máu này, coi như trả lại cho ông ta.
Cha Thẩm được đẩy ra khỏi phòng mổ vẫn chưa tỉnh.
Bác sĩ nói cần quan sát 48 giờ.
Thẩm phu nhân trông ở phòng bệnh, Thẩm Cảnh Hoài thì xử lý việc công ty.
Tôi chuẩn bị rời đi, bị Thẩm Cảnh Hoài chặn lại: “Em đi đâu?”
“Về trường.”
“Em vừa rút máu xong!”
“Tôi không yếu ớt vậy đâu.”
Anh ta cau mày: “Thẩm Ninh, em không thể…”
Tôi ngắt lời: “Không thể ở lại diễn vai con gái hiếu thảo? Xin lỗi, tôi diễn không nổi.”
“Không ai bắt em phải diễn!”
“Vậy anh muốn tôi làm gì?”
Tôi nhìn thẳng anh ta:
“Ngồi trong phòng bệnh, chờ ông ta tỉnh lại, rồi cả nhà năm người ôm nhau khóc lóc, từ đó hạnh phúc mỹ mãn?”
Anh ta nghẹn lời.
Tôi thở dài: “Huyết thống có thể khiến tôi cứu mạng ông ta, nhưng không thể khiến tôi yêu ông ta.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi.
Sau lưng vang lên tiếng Thẩm Cảnh Hoài:
“Thẩm Ninh, em thực sự không có chút tình cảm nào sao?”
Tôi khựng lại, không quay đầu: “Tình cảm cần bồi đắp.
Tiếc là, các người chưa từng cho tôi cơ hội.”
21
Cha Thẩm tỉnh lại vào ngày thứ ba.
Tôi đang học thì nhận được tin nhắn của Thẩm phu nhân: “Ba con tỉnh rồi, muốn gặp con.”
Tôi không trả lời.
Tan học, Thẩm Cảnh Hoài chờ dưới giảng đường.
“Ông ấy thật sự muốn gặp em.”
“Ồ.”
“Thẩm Ninh!” Anh ta hơi giận, “em cứu mạng ông ấy, ông ấy muốn cảm ơn em trực tiếp.”
“Không cần cảm ơn.” Tôi vòng qua.
Anh ta giữ lại: “Rốt cuộc em muốn gì?”
“Tôi không muốn gì hết.”
Tôi hất tay ra:
“Thẩm Cảnh Hoài, các người có thể đừng làm phiền cuộc sống của tôi không? Tôi cứu ông ta vì tôi là máu RH âm, không phải vì ông ta là ba tôi. Hiểu chưa?”
“Sao em có thể nói vậy!”
Tôi bình thản nhìn anh ta:
“Nếu ngoài đường có một người lạ cần máu RH âm, tôi cũng sẽ hiến.
Đó gọi là nhân đạo, không phải tình thâm cha con.”
Sắc mặt anh ta rất khó coi.
Đúng lúc này, điện thoại tôi reo.
Là Cha Thẩm.
Thẩm Cảnh Hoài giật lấy: “Ba, con là Cảnh Hoài, con đang ở cùng Ninh Ninh.”
Không biết bên kia nói gì, anh ta đưa máy cho tôi.
Tôi nhận: “Alo?”
“Ninh Ninh…” Giọng ông yếu ớt, “cảm ơn con.”
“Không cần.”
“Ba có lỗi với con.”
Tôi khựng lại.
“Trước đây, đúng là chúng ta thiên vị Dao Dao, bỏ quên con.”
Ông ho sặc mấy tiếng, “ba sai rồi.”
“…”
“Ninh Ninh, con có thể tha thứ cho ba không?”
Tôi im lặng thật lâu: “Ông Thẩm, có những thứ đã bỏ lỡ thì mãi mãi bỏ lỡ.”
“Ông cứ an tâm dưỡng bệnh đi.” Tôi cúp máy.
Thẩm Cảnh Hoài nhìn tôi không thể tin: “Ông ấy đã xin lỗi, em còn muốn gì nữa?”
“Tôi không muốn gì.”
Tôi trả điện thoại lại cho anh ta:
“Nếu xin lỗi có ích, vậy cảnh sát để làm gì?”
22
Ngày kết thúc kỳ thi cuối kỳ.
Người bí ẩn từng gửi máy ghi âm lại nhắn:
“Thẩm Dao Dao nhập viện rồi.”
“Liên quan gì đến tôi.”
“Cô ta thực sự phát bệnh tim.”
Tôi sững lại.
Người đó nói: “Mẹ ruột cô ta khóc lóc trong viện, nói con gái khổ quá.”
Mẹ ruột?
Đúng rồi, mẹ ruột Thẩm Dao Dao.
“Cha mẹ ruột cô ta nghèo, chữa không nổi.” Người đó dò hỏi, “cô có muốn nói cho nhà họ Thẩm không?”
“Không cần.”
“Cô ta có thể chết đấy.”
“Đó là số mệnh của cô ta.” Tôi cúp máy.
Tôi không phải Thánh Mẫu, không thương hại kẻ từng hãm hại tôi.
Dù cô ta thật sự chết, cũng chẳng liên quan.
Tôi thu dọn đồ, chuẩn bị về quê ăn Tết.
Kéo vali ra khỏi ký túc, lại thấy Thẩm Cảnh Hoài đứng dưới, dựa xe hút thuốc.
Xung quanh có người lén chụp anh ta.
Tôi đi ngang, hờ hững:
“Hút thuốc nơi công cộng, tưởng mình ngầu lắm sao?”
Gương mặt đàn ông trong bộ vest khựng lại, dập điếu thuốc, xua khói.
“Ninh Ninh, em đi đâu?”