Chương 5 - Khi Tôi Được Nhận Thư Trúng Tuyển
“Ồ, người mới đến à?”
Gã ngồi ghế giữa ngẩng đầu nhìn tôi, bụng ông ta phồng lên như quả bóng, hai cái cúc áo sơ mi bị bung ra.
Đôi mắt đục ngầu cứ đảo qua lại trên người tôi.
“Nhìn trông cũng trong sáng đấy, biết uống rượu không em?”
Tôi siết chặt dây ba lô, lùi lại:
“Em… em chỉ đến làm lễ tân thôi, tờ rơi ghi là chỉ đứng hai tiếng…”
“Đứng thì chán lắm.”
Gã đeo dây chuyền vỗ đùi, cười nhếch mép:
“Lại đây uống với mấy anh vài ly đi. Một ly được thêm 100 nghìn, thế nào?”
Cả bọn phá lên cười, có người còn huýt sáo.
Lúc đó tôi mới bừng tỉnh — làm gì có chuyện kiếm tiền dễ dàng, đây rõ ràng là một cái bẫy.
Tôi lập tức quay người định chạy, nhưng cổ tay đã bị ai đó bóp chặt đến đau rát — là tên ngồi giữa.
“Đến rồi còn muốn đi?”
Hơi thở nồng nặc mùi rượu của hắn phả thẳng vào mặt tôi.
“Chơi vui với tụi anh chút đi, sẽ không thiệt đâu.”
Tôi vùng vẫy hết sức, nước mắt không kiềm được trào ra.
Trong giây phút ấy, tôi nhận ra – sẽ không ai đến cứu mình.
Đúng lúc đó, “rầm!” – cánh cửa phòng bị đá bật tung.
“Anh Vương, anh Lý, các anh ở đây à?”
Một cô gái tóc nhuộm xanh bước vào, mặc áo hở eo, cổ đeo dây chuyền bạc.
Chính là chị Linh Vi, người tôi quen khi làm thêm ở tiệm trà sữa.
Chị ấy quét mắt nhìn thấy tôi đang bị nắm tay, ánh mắt lập tức lạnh đi:
“Đây là đàn em của tôi, các người đừng giở trò.”
Gã đeo dây chuyền sững người, sau đó cười gượng:
“Ra là cháu gái của Linh à, hiểu nhầm thôi, bọn anh chỉ đùa với em nó tí mà.”
Chị Linh Vi chẳng thèm đáp, hất mạnh tay hắn ra rồi kéo tôi đứng sau lưng.
“Dì tôi muốn bàn chuyện làm ăn với các anh. Đi thôi.”
Đám đàn ông đứng dậy, vẻ mặt lúng túng.
Lúc đi ngang qua gã bụng phệ còn liếc tôi một cái đầy căm tức.
Chị Linh Vi làm như không thấy, kéo tôi ra khỏi phòng, tiếng giày cao gót dẫm lên thảm không phát ra chút âm thanh nào.
Cửa lối thoát hiểm vừa khép lại, chân tôi mềm nhũn, trượt xuống sàn.
“Chị… cảm ơn chị…”
“Cảm ơn gì chứ, chị cũng từng bị giống em.”
Chị tựa vào tường rít thuốc, làn khói làm mờ khuôn mặt:
“Đám đó là khách quen, chuyên lừa mấy đứa sinh viên kẹt tiền như em.”
Lúc đó tôi mới biết, Linh Vi là cháu gái của bà chủ chỗ này, thỉnh thoảng phụ trông quán.
“Em sao lại tới đây tìm việc? Trên tờ rơi ghi ‘lễ tân’ thì chín phần là tiệc rượu kiểu này.”
Chị gảy tàn thuốc.
Tôi cúi đầu nhìn đôi giày vải rách nát:
“Em cần tiền… không có tiền ăn nữa rồi.”
Tôi bỗng muốn nói ra hết.
Kể từ ngày bố mẹ ly hôn, kể về 15 nghìn tiền ăn mỗi ngày, kể về đêm mưa bị kẻ say rượu chặn đường, kể về cái tát của bố và cú điện báo công an của mẹ…
Chị Linh Vi im lặng nghe, đến khi tôi dừng lại, chị mới lôi ra 500 nghìn:
“Cầm lấy mà dùng.”
Tôi vội vàng xua tay:
“Không được đâu chị, em không thể nhận tiền của chị…”
“Đâu phải cho không.”
Chị nhướng mày:
“Tiệm hoa của dì chị đang thiếu trợ lý cắm hoa. Làm từ 5h đến 8h chiều, lương 20 nghìn/giờ, bao ăn tối. Làm không?”
Tôi sững người – lương 20 nghìn, gần gấp đôi chỗ làm ở siêu thị.
“Thật ạ?”
“Chị lừa em làm gì?”
Chị cười, nơi khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ xíu rất duyên.
“Nhưng nói trước, cắm hoa phải cẩn thận, làm vỡ bình hoa trừ 50 nghìn.”
06
Tối hôm đó, chị Linh Vi tiễn tôi về trường.
Xe taxi chạy ngang qua Bến Thượng Hải, chị chỉ tay sang bờ bên kia:
“Thấy không? Toà nhà cao nhất đấy – sau này chị muốn mở studio riêng ở đó.”
“Chị giỏi như vậy, sao còn phải đi làm ở tiệm trà sữa?”
Tôi không kìm được hỏi.
Chị khẽ cười khẩy:
“Trải nghiệm cuộc sống thôi. Không thể mãi ăn bám người khác được.”
Về sau tôi mới biết – ba mẹ chị mất trong tai nạn xe ngay năm chị thi đại học.
Chị được dì nuôi, nhưng luôn nói: “Tiêu tiền của người khác không thấy thoải mái.”
Thế là suốt ngày đi làm thêm để dành tiền.
Công việc trợ lý cắm hoa nhẹ nhàng hơn tôi tưởng.
Ngày nhận lương tháng đầu tiên, tôi đếm đi đếm lại – 2 triệu 4.
Có thu nhập ổn định, tôi cuối cùng cũng dám gọi suất cơm có thịt ở căn tin.
Khai giảng xong, tôi đến phòng đào tạo để nộp khoản tiền học phí nợ lại từ kỳ trước.
Thầy giáo nhìn tôi rồi bất ngờ nói:
“Tống Dao, trợ cấp sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt mà em nộp đơn lần trước đã được duyệt rồi, mỗi tháng có 300 nghìn, đã chuyển vào tài khoản của em.”
Tôi sững người.
Thầy nói tiếp:
“Là bạn Linh Vi giúp em hoàn thiện hồ sơ, cô ấy bảo em ngại phiền thầy.”
Bước ra khỏi toà nhà văn phòng, ánh nắng vừa vặn chiếu xuống vai.
Tôi lấy điện thoại nhắn cho Linh Vi:
“Trợ cấp tới rồi, cảm ơn chị.”
ĐỌC TIẾP :