Chương 2 - Khi Tình Yêu Biến Mất
“Cùng là phụ nữ, mà số phận đúng là khác nhau thật.”
“Cô vợ hôm qua ấy, nghe nói chỉ bị trầy xước gót chân thôi mà chồng cô ta lo lắng đến mức chẳng rời nửa bước, còn đích thân đút nước cho uống.”
Một giọng khác hạ thấp: “Đúng là không có so sánh thì không biết ai khổ. Tôi cứ tưởng chồng mình tốt lắm rồi, giờ thấy người ta mà hâm mộ quá… Ước gì mình được như cô ấy.”
Trong đầu tôi lại hiện lên những hình ảnh lặp đi lặp lại — ánh mắt đẫm lệ của mẹ trước khi qua đời, dáng cha gieo mình xuống từ tầng cao, lời bác sĩ thông báo tôi đã sẩy thai.
Và cuối cùng là cảnh Lục Thư Dẫn ôm Lưu Nghệ Ninh, đôi mắt đỏ hoe nói: “Ở bên anh, em mãi mãi không cần độc lập.”
Tim tôi như bị đốt cháy thành tro, chỉ còn lại một khoảng chết lặng.
Nước mắt cũng chẳng thể rơi nổi nữa.
Nếu họ biết người vợ thật sự của Lục Thư Dẫn là tôi… liệu họ còn thấy ghen tị không?
Bác sĩ vào kiểm tra, thấy tôi vẫn nhắm nghiền mắt, chỉ khẽ thở dài, lắc đầu.
Ông nói nhỏ với y tá: “Gọi bên khoa tâm lý đến hỗ trợ đi.”
2
Lần này, tôi không còn từ chối trị liệu tâm lý, cũng không từ chối uống thuốc nữa.
Ba năm sau kết hôn, Lục Thư Dẫn vẫn luôn thúc giục tôi sớm sinh con. Có lẽ vì áp lực quá lớn mà tôi mãi không thể mang thai.
Dù sau đó được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm, bác sĩ tha thiết khuyên tôi nên điều trị ổn định rồi hãy tính chuyện mang thai, nhưng tôi vẫn cố chấp chịu đựng, gồng mình vượt qua những cơn khủng hoảng tâm lý lặp đi lặp lại.
Khi ấy, tôi ngây thơ nghĩ rằng — chỉ cần có con, tôi có thể cứu vãn cuộc hôn nhân đang dần rạn nứt này.
Thế nhưng, khi tôi vừa tự chữa lành, vừa nỗ lực đến kiệt sức để mang thai… đứa bé lại âm thầm rời bỏ tôi, nhẹ nhàng đến mức chẳng để lại dấu vết gì.
Tựa như ngay cả đứa con ấy cũng đang nói với tôi rằng — cuộc hôn nhân mục nát này, đã không còn đáng để níu giữ nữa.
Uống thuốc chống trầm cảm xong, cảm giác nặng nề đè ép nơi lồng ngực tôi cuối cùng cũng vơi đi đôi chút.
Tôi không còn để mặc bản thân chìm trong giấc ngủ vô tận nữa, mà cầm điện thoại lên, gọi cho văn phòng luật sư:
“Làm giúp tôi một bản thỏa thuận ly hôn.”
Ngày xuất viện, tôi cầm tờ đơn đã ký tên sẵn, chủ động liên lạc với Lục Thư Dẫn.
Có lẽ vì nửa tháng nay tôi không còn níu kéo hay làm phiền anh, nên lần này anh lại phá lệ, bắt máy ngay lập tức.
Trên màn hình là khung cảnh khách sạn sang trọng, cửa sổ sát đất mở ra một khung cảnh sông nước lộng lẫy.
Lục Thư Dẫn mặc áo choàng tắm, tóc còn ướt, từng giọt nước lăn xuống cổ.
Thấy tôi đang ở bệnh viện, anh nhướng mày, giọng mỉa mai:
“Vì đóng kịch mà cô cũng chịu khó ghê ha. Không sợ dính mấy thứ bệnh linh tinh à?”
Anh uể oải tựa vào sofa, qua tấm kính phía sau, tôi mơ hồ thấy bóng dáng một người phụ nữ di chuyển.
Cô y tá đang thay băng cho tôi ngẩng đầu, không kìm được, nói với vẻ bức xúc:
“Thưa anh, vợ anh vừa mới mang thai lại còn…”
Lục Thư Dẫn lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt trong khoảnh khắc tràn đầy lo lắng, giọng anh run lên:
“Nhược Nhược, em mang thai rồi à? Khi nào vậy? Sao không nói với anh?”
Anh nói nhanh, giọng đầy khẩn thiết và day dứt: “Anh xin lỗi, là lỗi của anh! Em đợi anh chút, anh sẽ tạm dừng ngay dự án quan trọng này, lập tức đến bệnh viện với em!”
Bộ dạng tha thiết ấy, cứ như người từng đứng ngoài phòng cấp cứu, lạnh lùng bảo tôi “có gan thì chết đi” chưa từng tồn tại.
Tôi bật cười lạnh, rồi dứt khoát cúp máy.
Chưa đầy nửa tiếng sau, cửa phòng bệnh khẽ mở.
Người bước vào không phải Lục Thư Dẫn.
Mà là Lưu Nghệ Ninh — tay ôm bó hoa bách hợp tươi rực rỡ, tay xách túi quà hàng hiệu, nụ cười dịu dàng bước đến.
“Thưa chị, Lục tổng biết chị mang thai, lo lắng lắm. Anh ấy dặn tôi đến chăm sóc chị thật tốt.”
“Những hoa và quà này vốn là quà sinh nhật anh ấy tặng tôi, nhưng chị cứ xem như quà bất ngờ từ anh ấy đi. Dù sao tôi cũng không thích lắm…”
Cô ta đặt hoa và túi lên tủ đầu giường, cố tình vén mái tóc ẩm, để lộ mấy dấu hôn mờ đỏ trên cổ.
Tôi nhắm chặt mắt, cố xua đi những hình ảnh nhơ nhớp đang ùa đến trong đầu.
Nhưng cô ta lại tiến sát, giọng nhỏ nhưng độc: “Cố Ngữ Nhược, không ngờ cô uống thuốc tránh thai nhiều năm vậy mà vẫn còn mang thai được…”
Tôi mở bừng mắt, bắt gặp ánh nhìn hiểm độc của cô ta hướng xuống bụng tôi:
“Chỉ là không biết, đứa trẻ này có giữ được mạng không… hay có chào đời được bình thường không…”
Tôi đã hiểu ra tất cả.
Tay tôi vung lên, tát thẳng vào mặt cô ta.
“Bốp!”
Cô ta ôm má, làn da nhanh chóng sưng đỏ, nước mắt lập lòe nơi khóe mắt, giọng run run nhưng đầy bi kịch:
“Thưa chị, tôi biết chị hận Lục tổng vì bắt chị phải độc lập, nhưng anh ấy làm thế là vì muốn tốt cho chị mà!”
“Anh ấy đâu có bắt ai khác độc lập đâu? Là vì anh ấy quá yêu chị, nên mới nghiêm khắc
hơn với chị thôi! Anh ấy chỉ muốn chị trưởng thành, mạnh mẽ hơn mà!”
Cô ta tiến lại gần, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào: “Giờ chị sắp làm mẹ rồi, làm ơn
hiểu chuyện một chút được không? Chị không biết Lục tổng vì kiếm tiền nuôi nhà mà chịu áp lực cỡ nào đâu…”
Giọng cô ta run rẩy, nghe như thể người chịu thiệt thòi là cô ta chứ không phải tôi:
“Anh ấy thật sự rất vất vả, đừng ép anh ấy nữa… được không?”
“Tôi nói — biến đi!”
Tôi lạnh lùng cắt ngang màn diễn của cô ta.
Nhưng Lưu Nghệ Ninh bỗng lao đến, chụp lấy cổ tay tôi — bên cổ tay vẫn còn quấn băng.
Tôi phản xạ định giật tay ra, thì cô ta lại nắm chặt hơn, lợi dụng thế đó đẩy mạnh tay tôi về
phía ngực mình, rồi phát ra tiếng kêu kinh hoàng, cả người loạng choạng ngã ngửa, đập vào tủ đầu giường.
“Rầm!”
Bó hoa bách hợp rơi xuống sàn, cánh hoa văng tung tóe.