Chương 1 - Khi Tình Yêu Biến Mất
Sau ba năm kết hôn, chồng tôi bỗng tin vào “tuyệt đối độc lập”, yêu cầu tôi mọi việc phải tự giải quyết.
Tôi bị thương vì tai nạn xe, anh bảo tôi tự đến bệnh viện băng bó.
Mẹ mắc ung thư giai đoạn cuối, anh chỉ mua vé máy bay rồi nói: “Đây là thứ duy nhất anh có thể giúp em.”
Tôi bị sự lạnh lùng và cô lập tinh thần kéo dài của anh dằn vặt đến trầm cảm, anh ném
thẳng tờ chẩn đoán vào thùng rác, giọng thản nhiên: “Giả vờ yếu đuối thì có gì đáng
thương? Trầm cảm đều là trò của kẻ yếu thôi.”
“Làm màu cũng là làm màu thôi. Sao mà nhiều bệnh thế? Nói thật, trầm cảm toàn là mấy kẻ yếu đuối giả vờ đáng thương.”
Đêm mẹ tôi mất, cha tôi không chịu nổi cú sốc mà nhảy lầu tự tử. Tôi gọi cho anh, van xin anh về giúp lo hậu sự, nhưng anh chỉ lạnh lùng hỏi lại:
“Anh về thì ba mẹ em sống lại được chắc? Còn em, họ đều đi rồi mà vẫn chưa học được cách tự lập sao? Sau này định chuyện gì cũng trông chờ anh bế à?”
Tôi một mình xử lý xong mọi chuyện, rồi ngất xỉu ngay tại nghĩa trang.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đã sẩy thai. Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, tôi cắt cổ tay tự sát.
Trên đường được đưa vào phòng cấp cứu, tôi nhìn thấy anh đang ôm cô thư ký, lo lắng cầu xin bác sĩ nhanh chóng xử lý vết xước ở gót chân cô ta do giày cao gót cọ vào.
Thư ký ngượng ngùng nói anh đừng làm quá, nhưng anh lại đỏ mắt, dịu dàng nói:
“Ở bên anh, em mãi mãi không cần độc lập. Đau thì cứ nói, có anh ở đây rồi.”
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ra.
Anh chưa từng “tin vào độc lập”, anh chỉ là… không còn yêu tôi nữa.
Nhưng tại sao, sau khi mất hết tất cả, anh lại khóc, van xin tôi tiếp tục làm “công chúa ngây thơ hồn nhiên” của anh?
1
Ánh đèn trong phòng cấp cứu sáng đến chói mắt.
Bác sĩ nhấc chiếc điện thoại dính đầy máu của tôi, gọi lần thứ mười vào số liên lạc khẩn cấp, cuối cùng mới có người bắt máy.
“Xin hỏi, anh có phải là chồng của cô Cố Ngữ Nhược không? Cô ấy vừa tự sát bằng cách cắt cổ tay, mất máu quá nhiều, tình hình vô cùng nguy kịch, cần anh lập tức đến ký tên…”
Lục Thư Dẫn cắt ngang, giọng đầy mất kiên nhẫn: “Cô ta không phải trẻ con ba tuổi, bảo cô ta tự ký đi.”
Trong tiếng ồn phía sau, có người khẽ nói: “Lục tổng, em tự lo được, anh về với cô ấy đi…”
Anh dịu dàng ngắt lời: “Không cần. Cô ấy rất độc lập, không như em, lúc nào cũng phải được nâng niu trong tay.”
Các bác sĩ nhìn nhau, vội vàng che ống nghe lại, sợ tôi nghe thấy những lời tàn nhẫn đó.
Nhưng giọng nói lạnh lẽo của Lục Thư Dẫn vẫn xuyên qua điện thoại, vang rõ mồn một:
“Làm ơn nói với Cố Ngữ Nhược, một người trưởng thành mà không thể sống độc lập thì
sống cũng chỉ là một trò cười.”
Bác sĩ gấp gáp giải thích tình trạng của tôi đang cực kỳ nguy cấp.
“Hơn nữa, cô ấy vừa mới sảy—”
Lục Thư Dẫn bật cười lạnh, lại cắt ngang: “Tự sát cắt cổ tay à? Cô ta sợ đau đến thế, làm sao mà dám cắt? Cô ta trả các người bao nhiêu để diễn chung vở kịch này?”
Giọng anh ta chứa đầy mỉa mai, không hề che giấu: “Người thật sự muốn chết sẽ không cho
người khác cơ hội cứu mình. Cố Ngữ Nhược, tôi biết cô đang nghe. Nếu cô thật sự muốn chết, thì chết đi cho tôi xem. Tôi sẽ giúp cô lo hậu sự.”
Tiếng tút tút bỗng vang lên.
Bác sĩ vội gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đã tắt.
Chỉ còn lại giọng nói lạnh lùng, vô tình ấy vang vọng mãi trong không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Máy theo dõi sinh hiệu phát ra tiếng báo động chói tai.
Huyết áp tụt nhanh, ý thức tôi chập chờn giữa bóng tối.
Tôi gắng hết sức nắm lấy tay bác sĩ, thều thào nói: “Nếu tôi chết… hãy hiến toàn bộ thi thể và nội tạng của tôi đi…”
Tôi không cần Lục Thư Dẫn đến thu xác.
Với cái tiêu chuẩn “độc lập tuyệt đối” mà anh áp đặt lên tôi, có lẽ anh chỉ thấy cái chết của tôi là một phiền toái.
Đường điện tâm đồ run rẩy, nhấp nhô kịch liệt.
“Nếu tôi còn sống được…”
Thì tôi sẽ rời khỏi anh mãi mãi.
Chưa kịp nói hết, bóng tối đã nuốt chửng tôi.
Khi tỉnh lại, bác sĩ và y tá đều rưng rưng nước mắt.
“Tôi còn tưởng cô…”
“Cô Cố, dù có chuyện gì xảy ra, dù cô đã trải qua điều gì, chúng tôi chỉ mong cô mạnh mẽ lên.”
“Chúng tôi không thể thật sự cảm nhận được nỗi đau của cô, nhưng xin cô nhớ, ông trời
chưa đưa cô đi là vì cô xứng đáng có một tương lai tốt hơn. Cô chỉ cần giải thoát khỏi nỗi đau, chứ không phải khỏi mạng sống…”
Các bác sĩ và y tá lần lượt đến ôm tôi — những cái ôm dịu dàng, nhẹ như sợ làm tôi vỡ.
Từng vòng tay ấm áp đó, như từng đợt sóng ấm áp tràn vào trái tim đã chết lặng của tôi.
Nếu khi tôi tuyệt vọng nhất, Lục Thư Dẫn chịu ôm tôi một lần, có lẽ tôi đã không đến mức này…
Rõ ràng, khi còn yêu, chính anh là người làm mọi thứ cho tôi, cưng chiều tôi như công chúa.
Chính anh là người, trong lễ cưới, đã thề với cả thế giới rằng anh sẽ là chỗ dựa của tôi suốt đời:
“Nhược Nhược, anh sẽ yêu em cả đời, cưng em cả đời. Em chỉ cần là chính mình, còn lại cứ để anh lo.”
Lời thề vẫn còn đó, chỉ là người thề đã đổi thay.
Trong suốt thời gian tôi nằm viện, Lục Thư Dẫn chưa từng xuất hiện.
Không một cuộc gọi. Không một tin nhắn.
Chỉ có tiếng “tích tắc” đều đặn của máy theo dõi là bạn đồng hành.
Phần lớn thời gian, tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, tự lừa mình rằng tất cả những gì đã qua chỉ là một giấc mơ dài.
Nhưng rồi lại bị tiếng nói chuyện ngoài hành lang đánh thức.