Chương 1 - Khi Sự Nỗ Lực Trở Thành Vô Nghĩa

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ba tháng trước kỳ thi đại học, tôi bị giáo viên chủ nhiệm tuyên bố trước lớp là bị hủy suất tuyển thẳng.

“Lâm Nhiễm, suất đề cử của em đã nhường cho Triệu Tâm Di rồi.”

Cả lớp xôn xao, tôi nhìn cô gái được xe sang đưa đón mỗi ngày nhưng chưa từng học hành tử tế kia, khẽ cười lạnh.

Được, vậy thì tôi nghỉ học.

1

Tôi tên là Lâm Nhiễm, học sinh lớp 12A1 của trường Nhất Trung.

Suốt hai năm rưỡi qua tôi luôn giữ vững vị trí thủ khoa, chưa từng rớt hạng. Mọi người đều nói, suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa hay Bắc Đại chắc chắn thuộc về tôi.

Cho đến tiết hai sáng nay.

Cô chủ nhiệm Vương Lệ Hoa đẩy cửa bước vào, trên mặt là vẻ lạnh lùng tôi chưa từng thấy.

“Các em, về suất tuyển thẳng lần này, sau khi nhà trường cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định đề cử bạn Triệu Tâm Di.”

Cả lớp im phăng phắc, có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Tôi ngồi đờ người tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Triệu Tâm Di? Người luôn nằm trong top mười cuối khối từ năm lớp 10 đến giờ?

Cô ấy ngồi chéo sau tôi, lúc này cũng đang cúi đầu, có vẻ cũng bị tin tức này làm cho choáng váng.

Bạn cùng bàn của tôi – Lý Tiểu Vũ – kéo nhẹ tay áo tôi thì thầm:

“Nhiễm Nhiễm, sao có thể như vậy? Thành tích của cậu…”

Tôi lắc đầu một cách máy móc, ánh mắt dán chặt vào cô Vương đang đứng trên bục.

Cô ấy nói tiếp:

“Dù thành tích của bạn Triệu Tâm Di không nổi bật, nhưng bạn ấy có tố chất toàn diện, hoàn cảnh gia đình cũng đặc biệt, rất cần cơ hội này hơn.”

“Còn bạn Lâm Nhiễm, với năng lực của em, chắc chắn kỳ thi đại học sẽ không thành vấn đề, nên không cần suất tuyển thẳng.”

Không cần sao?

Tôi bật dậy, tiếng kéo ghế chói tai vang lên.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

“Thưa cô,” tôi lên tiếng, giọng rất bình tĩnh, nhưng tay nắm chặt đang run rẩy, “em muốn hỏi tiêu chí xét tuyển thẳng của trường là gì?”

Cô Vương nhíu mày: Lâm Nhiễm, đây là quyết định của trường, em nên phục tùng.”

“Em chỉ muốn biết tiêu chí. Nếu là tố chất toàn diện, thì em là Chủ tịch Hội học sinh, học sinh ba tốt, vô địch Olympic toán – những thứ đó không tính sao?”

“Nếu là thành tích học tập, vậy cho em hỏi, thứ hạng cao nhất của bạn Triệu Tâm Di từng đạt được là thứ mấy trong khối?”

Lớp bắt đầu rộ lên tiếng bàn tán.

Triệu Tâm Di mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói gì.

Sắc mặt cô Vương hoàn toàn tối sầm lại:

“Lâm Nhiễm! Em đang nghi ngờ quyết định của nhà trường sao?”

“Em chỉ đang đòi lại quyền lợi xứng đáng với mình.”

Tôi hít một hơi sâu, đảo mắt nhìn quanh lớp:

“Ba năm qua em ngày nào cũng đến trường lúc sáu giờ, rời trường lúc mười một giờ đêm. Cuối tuần học thêm, nghỉ lễ đi thi đấu, em chưa từng than vãn.”

“Em tưởng chỉ cần cố gắng là sẽ được đền đáp, tưởng rằng công bằng là có thật.”

“Nhưng hôm nay em hiểu ra – tất cả chỉ là suy nghĩ ngây thơ của em thôi.”

Cô Vương tức đến trắng bệch mặt: Lâm Nhiễm! Em chú ý thái độ của mình!”

Tôi bật cười, một nụ cười đắng chát trào lên từ trong tim.

“Thái độ à? Em đang rất bình tĩnh đấy chứ.”

Tôi bước về chỗ, bắt đầu thu dọn sách vở.

“Nếu em đã không cần suất tuyển thẳng, thì cũng không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa.”

“Lâm Nhiễm! Em đang làm gì vậy?” – cô Vương hét lên.

Tôi nhét cuốn sách cuối cùng vào balo, khoác lên vai, đi đến cửa lớp.

Quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô ấy:

“Em nghỉ học.”

Cả lớp như nổ tung.

Các bạn đồng loạt đứng lên, có người muốn giữ tôi lại, có người thì bàn tán xôn xao về chuyện vừa xảy ra.

Mặt cô Vương giận đến tái xanh “Em đừng tưởng làm thế là có thể uy hiếp nhà trường!”

“Uy hiếp?” – tôi dừng bước – “Cô Vương, cô nghĩ nhiều rồi. Em chỉ không muốn tiếp tục lãng phí tuổi trẻ ở một nơi bất công mà thôi.”

“Nếu như sự cố gắng không có ý nghĩa, thành tích không có giá trị – thì em còn ở lại đây để làm gì nữa?”

Tôi liếc nhìn Triệu Tâm Di vẫn đang cúi đầu, giọng điệu bình thản đến đáng sợ:

“Chúc mừng cậu, Triệu Tâm Di. Hy vọng cậu sẽ trân trọng cơ hội này — cái gọi là ‘tố chất toàn diện’ mà cậu có được.”

Nói xong, tôi quay lưng bước ra khỏi lớp mà không nhìn lại.

Phía sau vang lên giọng nói tức tối của cô Vương Lệ Hoa:

“Lâm Nhiễm! Em quay lại cho tôi!”

Tôi không quay đầu.

Ngoài hành lang, tôi đụng mặt thầy Trương Hoa – trưởng phòng giáo vụ.

“Lâm Nhiễm? Sao em lại ở đây? Không phải đang trong giờ học à?”

Tôi dừng lại, nhìn người thầy thường ngày luôn rất hiền hòa với mình:

“Thầy Trương, em muốn làm thủ tục nghỉ học.”

Thầy Trương sững sờ:

“Gì cơ? Nghỉ học? Tại sao?”

“Vì em nhận ra, ở ngôi trường này, sự nỗ lực không có giá trị gì cả.”

Tôi kể lại vắn tắt những gì vừa xảy ra trong lớp.

Sắc mặt thầy Trương càng lúc càng khó coi:

“Chuyện này… sao có thể? Lâm Nhiễm, em bình tĩnh lại đã, để thầy tìm hiểu tình hình.”

“Không cần đâu.” Tôi lắc đầu. “Sự thật đã rõ ràng rồi. Thay vì ở lại chịu uất ức, em muốn đến nơi có thể phát huy giá trị của mình.”

Thầy Trương còn định nói gì đó, nhưng tôi đã xoay người đi về phía cổng trường.

Chú bảo vệ thấy tôi, ngạc nhiên hỏi:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)