Chương 7 - Khi Sói Con Phục Thù
7
“Ý tôi là, trong bản kế hoạch này, tôi không thấy một chút tiềm năng lợi nhuận nào. Nó giống như màn pháo hoa đắt đỏ để thỏa mãn sở thích cá nhân của Tổng giám đốc Bùi.”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt quét qua từng người trong phòng.
“Ngân sách ba trăm năm mươi triệu, dự kiến năm năm sau mới thu hồi vốn. Các chú các bác ở đây, tiền không phải gió thổi mà có. Lấy tiền thật ném vào giấc mộng của một kiến trúc sư, các người thấy đáng sao?”
Một vị giám đốc đeo kính gọng vàng lập tức hùa theo:
“Phu nhân Bùi nói đúng. Dự án này quá lý tưởng hóa.”
Bùi Kỷ An run lên vì giận dữ:
“Đây không phải là mơ! Đây là đầu tư cho văn hóa thành phố! Một kẻ toàn mùi tiền như em thì hiểu gì!”
“Tôi không hiểu kiến trúc và nghệ thuật.” Tôi cười nhạt.
“Tôi chỉ hiểu tỷ suất lợi nhuận. Trong kế hoạch này, có một khoản đặc biệt dành riêng cho một ‘cố vấn nghệ thuật’ – cô Tô Vãn Khanh, bao gồm một phòng làm việc 300m² và thù lao cố vấn tám triệu một năm. Tổng giám đốc Bùi, xin hỏi cô Tô có tài năng kinh thiên động địa gì mà xứng đáng với con số đó?”
Lời của tôi như một nhát dao, đâm thẳng vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của Bùi Kỷ An và mọi người có mặt.
“Hơn nữa,” tôi lấy từ túi xách ra một tập tài liệu khác, đưa cho từng người,
“Đây là báo cáo đánh giá thị trường mà tôi nhờ đội chuyên môn làm. Tiềm năng thương mại khu đất phía Nam trong 5 năm tới sẽ suy giảm, còn quy hoạch trọng điểm của chính phủ nằm ở khu Đông Bây giờ đầu tư, khác nào ném tiền xuống nước.”
Dữ liệu chi tiết, phân tích chuyên nghiệp, kết luận rõ ràng, không thể phản bác.
So với bản kế hoạch đầy nhiệt huyết và mơ mộng của anh, báo cáo của tôi khiến nó yếu ớt như một tờ giấy.
Sắc mặt Bùi Thiệu An càng lúc càng u ám.
Cuối cùng, ông dằn giọng:
“Dự án này tạm thời đình lại. Kỷ An, con làm ta quá thất vọng!”
Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.
Bùi Kỷ An lao đến trước mặt tôi, giật tập tài liệu trong tay tôi, xé vụn, những mảnh giấy rơi lả tả như tuyết dưới chân tôi.
“Giang Ninh! Em hủy hoại tâm huyết của anh! Em hủy hoại tất cả của anh! Em vừa lòng chưa?!”
Đôi mắt anh đỏ rực, giống như con thú bị dồn vào đường cùng.
Tôi bình tĩnh nhìn anh, giơ bàn tay trái, chiếc nhẫn ngọc bích mang vết sẹo kia lấp lánh dưới ánh đèn.
“Tâm huyết của anh?” Tôi khẽ nói,
“Ngày anh tự tay đập nát nó, lẽ ra anh phải nghĩ đến, sự trả thù của tôi sẽ đau gấp trăm lần.”
Anh như bị bỏng, giật mình lùi lại, đôi mắt chết lặng nhìn chiếc nhẫn, sắc mặt trong khoảnh khắc mất hết máu.
Email của Lục Trầm được gửi đến hòm thư bí mật của tôi vào một đêm khuya.
Những gì trong đó còn đặc sắc hơn cả tôi tưởng tượng.
Tô Vãn Khanh, hoàn toàn không phải là cô tiểu thư thanh khiết, gia đình sa sút như cô ta tự xưng.
Cha cô ta là một con bạc, mẹ đã bỏ nhà đi từ sớm. Từ năm 16 tuổi, cô ta đã sống nhờ vào việc luồn lách bên cạnh đủ loại đàn ông. Những khóa “du học” ở các học viện nghệ thuật nước ngoài trong hồ sơ của cô ta, tất cả đều do những người tình bao tiền.
Cô ta giỏi nhất là tự biến mình thành một bông hoa trắng tội nghiệp bị giông bão vùi dập nhưng vẫn “thuần khiết lương thiện”, kích thích bản năng muốn bảo vệ của đàn ông.
Còn căn bệnh “tim bẩm sinh” mà cô ta vẫn rêu rao, hoàn toàn là bịa đặt – chỉ là chiêu trò để lấy lòng thương hại.
Đáng cười nhất là, trong tệp tin còn có vài bức ảnh cô ta trong phòng VIP casino và bản sao hợp đồng vay nặng lãi.
Thì ra, việc cô ta tiếp cận Bùi Kỷ An, từ đầu đến cuối chỉ là một ván cờ được tính toán kỹ.
Để bóc trần chiếc mặt nạ hoàn hảo này, tôi cần một sân khấu thật hoàn mỹ.
Và chính Tô Vãn Khanh là người tự tay dựng nên sân khấu đó cho tôi.
Để vớt vát danh tiếng và lấy lòng Bùi Kỷ An, cô ta tổ chức một buổi triển lãm tranh cá nhân tại phòng tranh của Bùi thị, và còn tuyên bố toàn bộ số tiền đấu giá tối hôm đó sẽ quyên góp cho quỹ trẻ em bị bệnh tim.
Một danh nghĩa quá đẹp.
Tôi xuất hiện khi cô ta đang mặc váy trắng tinh khôi, được một đám quý bà danh giá vây quanh, khuôn mặt treo nụ cười thánh thiện, kể về “tấm lòng” của mình dành cho trẻ em.
Bùi Kỷ An đứng bên cạnh, trong mắt là sự trân trọng và yêu thương như được tìm lại.
Sự xuất hiện của tôi giống như hòn sỏi ném xuống mặt hồ phẳng lặng.
Ánh mắt Tô Vãn Khanh thoáng hoảng loạn, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, chủ động bước tới.
“Chị đến, em thật sự rất vui.”
Tôi mỉm cười với cô ta, vòng qua đi thẳng đến trước một ông lão tóc bạc phơ, trông chẳng mấy ai chú ý.
“Giáo sư Chu, lâu quá không gặp.”