Chương 6 - Khi Sói Con Phục Thù
6
“Ừ, tôi cũng không ngờ. Nhưng chuyện này nhắc tôi một điều.”
Tôi ngẩng mắt nhìn thẳng vào cô ta.
“Đồ vật hỏng, còn có thể sửa. Nhưng nếu tay không sạch, cứ thích chạm vào thứ không thuộc về mình, thì có lẽ phải chặt bỏ.”
Mặt Tô Vãn Khanh lập tức trắng bệch.
Những quý bà xung quanh đang hóng chuyện đều lộ rõ vẻ hứng thú.
Bùi Kỷ An vội vàng bước tới, chắn cô ta sau lưng, ánh mắt đầy bất mãn nhìn tôi.
“Giang Ninh, chú ý lời lẽ của em, đừng để mất mặt ở đây.”
Tôi đặt ly rượu xuống, đứng lên, mỉm cười nhã nhặn.
“Chồng à, sao anh căng thẳng thế? Em và cô Tô chỉ đang nói chuyện về nhẫn thôi mà. À, chiếc vòng Van Cleef & Arpels anh tặng cô Tô cũng đẹp lắm nhỉ. Chỉ có điều…”
Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên, cúi sát hơn một chút.
“Hình như đó là phiên bản giới hạn toàn cầu đúng không? Năm ngoái bố em muốn mua tặng em làm quà sinh nhật, mà người ta bảo đã có người bí mật đặt trước rồi. Thì ra là anh à, trùng hợp ghê.”
Lời tôi vừa dứt, xung quanh liền vang lên những tiếng hít khí.
Sắc mặt Bùi Kỷ An đen như đáy nồi.
Dùng tiền công ty để mua trang sức xa xỉ cho tình nhân – chuyện này vốn đã không nhỏ.
Nhưng khi bị vợ chính thức vạch trần ngay tại chỗ, ý nghĩa liền thay đổi hoàn toàn.
Tô Vãn Khanh đỏ bừng mặt, suýt khóc, vội nắm tay áo anh:
“Không phải đâu, Kỷ An, em không biết…”
Tôi chẳng buồn nhìn họ diễn nữa, quay lưng bước về phía nhà vệ sinh.
Mới đi được hai bước, cổ tay tôi bị một lực mạnh từ phía sau kéo lại.
Là Bùi Kỷ An.
Anh lôi tôi ra ban công vắng, lực mạnh đến nỗi suýt bóp gãy xương tôi.
“Giang Ninh, rốt cuộc em muốn làm gì!” Đôi mắt đỏ ngầu, anh giống như con thú bị dồn đến bước đường cùng. “Em tưởng giở trò hạ đẳng này có thể khiến anh chú ý sao? Em chỉ khiến anh thấy ghê tởm hơn thôi!”
“Hạ đẳng?” Tôi cười, cười đến mức nước mắt cũng rơi ra.
“Bùi Kỷ An, so với chuyện anh ngoại tình ngay trong hôn nhân, giật nhẫn của tôi để lấy lòng tiểu tam, thì chút trò này của tôi có đáng là gì?”
“Đừng nói xấu Vãn Khanh! Cô ấy khác hẳn em!”
“Đúng, cô ta tất nhiên không giống tôi.” Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của anh, từng chữ một.
“Cô ta là loài tơ hồng chỉ biết bám vào đàn ông mà sống. Còn tôi – là Giang Ninh, người có thể khiến anh và cả nhà anh cuốn gói khỏi tập đoàn Bùi thị!”
Anh sững sờ.
Tôi hất mạnh tay anh ra, chỉnh lại váy áo.
“Quên không nói cho anh biết, ngay lúc này, công ty đầu tư mạo hiểm của bố tôi đã lặng lẽ mua 10% cổ phần lưu hành của Bùi thị.”
“Cộng thêm phần quyền lợi tự nhiên của tôi với tư cách vợ anh… Bùi Kỷ An, anh thử đoán xem, giờ đây, giữa hai ta, ai mới là người có tiếng nói hơn?”
Cơn giận dữ và kinh ngạc của Bùi Kỷ An lúc này, với tôi mà nói, giống như ném một hòn đá xuống hồ nước đã chết từ lâu – không thể tạo nổi dù chỉ một gợn sóng.
Trong mắt anh, tôi đã hoàn toàn trở thành kẻ đàn bà ác độc, là người dùng tiền bạc và quyền lực đóng đinh anh lên cột nhục nhã.
Tốt thôi.
Tôi chính là muốn anh nhìn tôi như vậy.
Một tuần sau, cuộc họp quý của hội đồng quản trị tập đoàn Bùi thị.
Lần đầu tiên tôi bước chân vào căn phòng họp này – nơi tượng trưng cho quyền lực cốt lõi của nhà họ Bùi.
Bên chiếc bàn dài hình bầu dục, là các chú bác của nhà họ Bùi cùng những nhân vật lão luyện nhất trong tập đoàn. Ánh mắt họ nhìn tôi, mang đầy sự dò xét và địch ý chẳng hề che giấu.
Cha của Bùi Kỷ An – Bùi Thiệu An – ngồi ở ghế chủ tọa, gương mặt tối sầm.
Mẹ chồng tôi, Tần Lan, với tư cách là đại diện quỹ ủy thác gia tộc, cũng phá lệ xuất hiện. Bà ngồi ngay bên cạnh tôi, nét mặt điềm tĩnh như một pho tượng bồ tát bằng ngọc.
Nội dung chính của cuộc họp là bàn về dự án khu cộng đồng nghệ thuật ở phía Nam thành phố – do Bùi Kỷ An trực tiếp phụ trách.
Đây là tâm huyết, là giấc mơ của anh. Anh muốn biến nơi đó thành một địa điểm nghệ thuật biểu tượng mới của Kinh Châu.
Anh đứng trước màn hình chiếu, tinh thần phấn chấn, trình bày rõ ràng về ý tưởng thiết kế và triển vọng thương mại.
Ánh sáng trong đôi mắt anh khi nói về kiến trúc, chính là ánh sáng mà tôi từng quen thuộc từ thời ở New York.
Đáng tiếc, giờ đây tôi chỉ muốn tự tay dập tắt thứ ánh sáng đó.
Khi anh nói xong, phòng họp vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.
Bùi Thiệu An hắng giọng:
“Có ai có ý kiến không?”
Mọi người đều im lặng, chờ tôi lên tiếng.
Tôi thong thả lật từng trang tài liệu trong tay, rồi khẽ khép lại.
“Tôi phản đối.”
Ba từ vang lên rõ ràng giữa căn phòng tĩnh lặng.
Sắc mặt Bùi Kỷ An lập tức thay đổi:
“Ý em là sao?”