Chương 1 - Khi Nỗi Đau Chạm Đến

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chị tôi bị phục kích trong lúc vận chuyển vật tư, dẫn đến vỡ động mạch phổi.

Chị được trực thăng quân sự đưa khẩn cấp đến bệnh viện quân y để giành giật sự sống.

Còn tôi, lúc ấy đang ở trường bắn, chăm chú luyện tập súng ngắn.

Từng động tác đều dứt khoát, lạnh lùng.

Chỉ 30 giây sau, vị hôn phu của tôi – Giang Hằng – đạp tung cửa chống nổ, giận dữ lao vào hét lên:

“Tiểu Tân, chị em đang cận kề cái chết! Chỉ có em mới cứu được chị ấy! Tất cả lãnh đạo đều đang đợi em ở ngoài kia! Em không thể trơ mắt nhìn chị mình chết được!”

Tôi biết, ngoài tôi ra, không ai có thể thực hiện được ca phẫu thuật vi phẫu mạch máu ấy.

Nhưng tôi chỉ hờ hững “Ừ” một tiếng, rồi tiếp tục nạp đạn vào súng — như thể chuyện ấy chẳng liên quan gì đến mình.

Ủy viên chính trị cùng ba mẹ tôi lao vào cùng lúc, một cú đấm nặng nề giáng thẳng vào tay phải tôi.

“Đó là chị ruột của con, người từng cứu mạng con đấy! Con thấy chết mà không cứu, còn là người nữa không?”

Tôi đẩy họ ra, để lộ cánh tay phải với vết sẹo kinh hoàng.

Bàn tay từng cứu sống vô số sinh mạng nơi chiến trường ấy, giờ đây đang co giật không kiểm soát.

“Thật đáng tiếc, sáng nay kiểm tra sức khỏe phát hiện tôi đã nhiễm độc thần kinh.”

“Bàn tay này… đã phế rồi.”

Trường bắn vốn ồn ào bỗng chốc im lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy.

Cả ba người cùng lúc nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của tôi.

Bàn tay từng hoàn thành vô số ca phẫu thuật khó, từng được ca tụng là “Bàn tay thần kỳ” của bệnh viện dã chiến.

Nhưng lúc này, bàn tay ấy không chỉ xấu xí mà còn run rẩy một cách chết người, như đang tuyên bố tôi đã chính thức rơi khỏi ngai vàng của chính mình.

Người đầu tiên phản ứng lại là Giang Hằng, anh ta lắc đầu.

“Thẩm Tân, em đừng diễn nữa. Rõ ràng hôm qua còn bình thường, sao hôm nay lại tàn phế được?”

Tôi đưa tay ra trước mặt anh ta, lạnh lùng nói:

“Có lẽ ông trời muốn Thẩm Y phải chết rồi.”

Giang Hằng tức đến nghẹn họng, không nói được lời nào.

Mẹ nhào tới, nắm chặt tay phải tôi, liên tục cầu xin:

“Tiểu Tân, con vẫn còn ganh tỵ với chị con sao?”

“Mẹ xin con đấy, làm ơn thực hiện ca phẫu thuật này đi. Không có chị con thì đã không có con của ngày hôm nay!”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn bà.

Năm xưa tham gia trại hè quân sự, tôi bất ngờ rơi xuống sông, chính chị – Thẩm Y – đã lao xuống cứu tôi.

Ba mẹ vì cảm kích cô bé mồ côi ấy nên đã đưa chị về nhà nuôi.

Từ sau hôm đó, những gì tôi có, Thẩm Y cũng có.

Tôi biết điều đó là hợp lý thôi.

Thẩm Y cái gì cũng giỏi hơn tôi, chị ấy mới là người xứng đáng làm con gái của ba mẹ.

Quan trọng hơn, chị ấy có tiền đồ hơn tôi.

Hai đứa cùng đăng ký tuyển chọn tân binh, nhưng tôi lại bị loại vì… tiêu chảy.

Từ nhỏ, ba mẹ – một người là ủy viên chính trị – luôn hy vọng tôi sẽ trở thành quân nhân, chỉ huy chiến đấu.

Tôi không thực hiện được điều đó, còn Thẩm Y thì làm được.

Kể từ đó, cán cân tình cảm bắt đầu nghiêng hẳn.

Mẹ luôn nói chị phải ra chiến trường nên cần được bồi bổ, mọi thứ tốt nhất đều chuyển hết sang phía chị ấy.

Tôi biết hết… nhưng vẫn âm thầm gật đầu.

Ừ, đúng thôi mà.

Nếu tôi không thể ra chiến trường, thì sẽ làm hậu phương vững chắc cho chiến trường.

Tôi đã đạt được ước mơ, trở thành quân y giỏi nhất.

Thế nhưng trong mắt ba mẹ, tôi vẫn mãi không bằng chị.

Trước câu chất vấn của mẹ, tôi không nói gì, chỉ tiếp tục nạp đạn.

Ba tức giận, bước tới giáng cho tôi một cái tát thật mạnh.

Đây là lần đầu tiên ba đánh tôi — thì ra bàn tay của ba lại đau đến vậy.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)