
Chị tôi bị phục kích trong lúc vận chuyển vật tư, dẫn đến vỡ động mạch phổi.
Chị được trực thăng quân sự đưa khẩn cấp đến bệnh viện quân y để giành giật sự sống.
Còn tôi, lúc ấy đang ở trường bắn, chăm chú luyện tập súng ngắn.
Từng động tác đều dứt khoát, lạnh lùng.
Chỉ 30 giây sau, vị hôn phu của tôi – Giang Hằng – đạp tung cửa chống nổ, giận dữ lao vào hét lên:
“Tiểu Tân, chị em đang cận kề cái chết! Chỉ có em mới cứu được chị ấy! Tất cả lãnh đạo đều đang đợi em ở ngoài kia! Em không thể trơ mắt nhìn chị mình chết được!”
Tôi biết, ngoài tôi ra, không ai có thể thực hiện được ca phẫu thuật vi phẫu mạch máu ấy.
Nhưng tôi chỉ hờ hững “Ừ” một tiếng, rồi tiếp tục nạp đạn vào súng — như thể chuyện ấy chẳng liên quan gì đến mình.
Ủy viên chính trị cùng ba mẹ tôi lao vào cùng lúc, một cú đấm nặng nề giáng thẳng vào tay phải tôi.
“Đó là chị ruột của con, người từng cứu mạng con đấy! Con thấy chết mà không cứu, còn là người nữa không?”
Tôi đẩy họ ra, để lộ cánh tay phải với vết sẹo kinh hoàng.
Bàn tay từng cứu sống vô số sinh mạng nơi chiến trường ấy, giờ đây đang co giật không kiểm soát.
“Thật đáng tiếc, sáng nay kiểm tra sức khỏe phát hiện tôi đã nhiễm độc thần kinh.”
“Bàn tay này… đã phế rồi.”
…
Bình luận