“Anh xin nghỉ ba ngày.”
Tôi nằm trên giường, vết mổ vẫn còn đau nhói.“Anh đi đâu?”
Chu Thịnh không nhìn tôi, cúi đầu buộc dây giày: “Tiểu Vi chuyển nhà, không ai giúp.”
Tiểu Vi. Vợ cũ của anh ấy.“Em đang ở cữ.”“Có mẹ anh ở đây rồi.”
Tôi định nói gì đó, anh ta đã cầm chìa khóa xe lên.“Chu Thịnh!”
Cánh cửa đóng sầm lại.
Mẹ chồng bưng chén nước đường đỏ vào, liếc nhìn cửa: “Tiểu Vi một mình cũng chẳng dễ dàng gì, con đừng so đo nữa.”
Tôi há miệng, không nói được lời nào.
“Thôi nào, uống nước đi.” Bà đặt chén lên đầu giường, “Phụ nữ sau sinh đừng cáu giận nhiều.”
Bình luận