Chương 2 - Khi Lạp Xưởng Cũng Đủ Để Đau Lòng
Ban đầu, tôi đưa toàn bộ tiền kiếm được, muốn tiêu gì phải xin lại từ bà.
Mẹ bảo sẽ giữ giùm, tiết kiệm cho tôi, không động vào một xu.
Nhưng khi tôi thực sự bị bệnh, tiêu quá 600 tệ mỗi tháng, mẹ lại cau có, trách móc tôi muốn giở trò lấy lại tiền.
Lúc tôi sốt 40 độ, muốn mượn tiền đi truyền nước, mẹ bắt tôi gọi video chứng minh là tôi thực sự đang ở bệnh viện.
Từ đó, tôi không bao giờ giao lương nữa.
Và cũng không thể đòi lại số tiền trước kia.
Mỗi lần tôi nhắc đến, mẹ lại quát:
“Nhà mình làm gì còn tiền? Số tiền con đưa, chẳng phải cuối cùng vẫn tiêu vào con sao? Mẹ không tiêu một xu của con, đừng có đổ oan cho mẹ!”
“Với lại, con ăn ở trong nhà, sao mẹ không tính tiền nhà với con?”
Đến lúc đó, tôi mới bừng tỉnh.
Tại sao mẹ luôn khăng khăng giao dịch bằng tiền mặt?
Tại sao tôi phải rút tiền lương ra đưa cho mẹ, rồi lại phải chạy về nhà lấy tiền tiêu vặt?
Tôi từng thấy phiền phức, muốn dạy mẹ cách chuyển khoản trên điện thoại.
Nhưng bà mãi không chịu học.
4
Thì ra, tất cả từ lâu đã có dấu vết.
Tôi nhắm mắt, kìm nén nước mắt.
Cảm xúc tồi tệ khiến tôi lạnh lùng từ chối mẹ:
“Con không có tiền.”
Bố tôi xen vào hòa giải:
“Con cái lớn cả rồi, tự biết lo cho mình, bà đừng lo lắng quá. Đại Nha bảo sáng nay về, sao giờ còn chưa đến? Bà ra đón nó đi!”
Em trai tôi về cùng xe với chị cả.
Cả nhà náo nhiệt kéo nhau vào nhà, xách theo túi lớn túi nhỏ, trò chuyện rôm rả.
Vừa bước vào sân, mẹ tôi đã lớn tiếng quát tôi:
“Mày có phải là người không? Sao không ra đón chị và em mày?”
“Nhị Nha đúng là như khúc gỗ, châm kim vào cũng chẳng kêu tiếng nào! Tao và bố mày đều là người nhiệt tình hiếu khách, không hiểu sao lại sinh ra đứa con ngu xuẩn như mày!”
Tôi kéo va-li từ phòng Đông ra, không chút do dự bước ra ngoài.
Mẹ tôi lập tức nổi giận:
“Mày vẫn chưa chịu thôi à?”
“Tết nhất đến nơi rồi, mày cố tình làm cả nhà mất vui có phải không?”
Bố không nói gì, nhưng ánh mắt ông cũng đầy bất mãn.
Như thể đang nói: “Hôm qua không phải đã nói xong hết rồi sao?”
Rõ ràng đã tự thuyết phục mình không để tâm nữa, nhưng ánh mắt trách móc của bố vẫn khiến tôi theo bản năng muốn giải thích.
“Bố, hôm qua chúng ta đã nói rằng, nếu mẹ lấy sổ ghi chép của những người khác ra, con sẽ ở lại. Nhưng đến tận hôm nay, con vẫn không thấy, nên con chỉ có thể mặc định rằng, nó không tồn tại.”
“Nếu con thực sự là người ngoài trong ngôi nhà này, thì cũng chẳng có lý do gì để ở lại đón năm mới nữa.”
Giọng tôi không hề mang theo cảm xúc, nhưng vẫn nghẹn ngào.
Nỗi tủi thân trào lên như thủy triều, từng lớp từng lớp nhấn chìm tôi.
Chị cả và em trai đều hoang mang:
“Sổ ghi chép gì cơ?”
Mẹ tôi ngang nhiên đáp:
“Con bé đang nói sổ ghi chép của mẹ!”
“Sổ của mẹ, mẹ muốn ghi gì là quyền của mẹ! Chưa bao giờ nghe nói ghi chép lại có thể bị người khác bắt bẻ!”
“Chuyện này dù mang ra nói lý ở đâu, mẹ cũng không sợ, mẹ không hổ thẹn với lương tâm!”
“Nhị Nha, cứ tiếp tục làm loạn đi! Mẹ nói cho con biết, con càng làm ầm lên, mẹ càng không cho con một xu! Của hồi môn? Mơ đi!”
Chị cả dường như cảm thấy lời mẹ quá khó nghe, kéo bà lại:
“Mẹ, đừng nói khó nghe như vậy. Sổ sách gì, đưa con xem nào.”
Mẹ tôi không muốn lấy, nhưng cả chị cả và em trai đều thúc giục.
Bà đành phải vào phòng.
Tôi tưởng chị cả sẽ bênh vực tôi.
Từ trước đến nay, trong nhà, người đối xử tốt với tôi nhất chính là chị.
Khi tôi bị buộc nghỉ học, chị đã khuyên tôi đừng từ bỏ quá sớm.
Khi tôi không muốn giao lương, mẹ tức giận đến mức giận tôi suốt nửa năm trời, chính chị đã hòa giải, giúp tôi được tự quản lý tiền bạc.
Khi em trai không hiểu chuyện, buông lời khó nghe với tôi, chị sẽ lập tức lên tiếng ngăn cản.
Người ta nói, “chị cả như mẹ”, với tôi, chị không chỉ là chị gái, mà còn là một nửa người mẹ.
Một người mẹ còn tận tâm hơn cả mẹ ruột của tôi.
Nên khi chị trầm mặt giở từng trang sổ ghi chép, nỗi ấm ức tôi kìm nén bao lâu cuối cùng cũng bùng lên.
Nước mắt tôi trào ra không ngừng.
Chị quả nhiên quay sang trách mẹ:
“Mẹ, sao mẹ lại chỉ ghi chép riêng tiền mẹ tiêu cho Nhị Nha? Sau này mẹ định bắt em ấy trả lại sao?”
“Ai bắt nó trả chứ! Mẹ chỉ muốn nó thấy bình thường mẹ đã tiêu bao nhiêu tiền cho nó, vậy mà suốt ngày bảo mẹ thiên vị! Các con thử xem đi, mẹ có thiên vị không?”
“Bố con để hòa giải nên mới nói mẹ cũng ghi lại tiền chi tiêu của tất cả mọi người. Nhưng con bé cứ không chịu thôi, nhất định đòi xem? Đến đường lui cũng không chịu nhận! Các con đều đã lớn, có học thức, thử nghĩ xem, mẹ làm thế có gì sai?”
5
“Nhị Nha, chị tính toán quá rồi!”
Em trai tôi sốt ruột chen vào:
“Mẹ đã nói chỉ ghi lại thôi, đâu có bắt chị trả! Chị cần gì phải làm quá lên, còn làm cả nhà mất vui vào ngày Tết?”
Nó đau lòng vỗ về mẹ:
“Mẹ, mẹ đừng giận. Nhị Nha không hiểu chuyện, bọn con thay mẹ nói chị.”
Mẹ tôi thấy có người đứng về phía mình, lập tức òa khóc.
“Vẫn là con trai tốt! May mà hai con về kịp, nếu không, mẹ bị oan chết cũng chẳng ai biết!”
Chị cả khép sổ lại, nhẹ nhàng kéo tôi lại gần, dịu giọng:
“Nhị Nha, qua xin lỗi mẹ đi.”
Tôi không thể tin nổi, giọng nói run rẩy vì phẫn nộ:
“Tại sao em phải xin lỗi? Em làm gì sai?”
“Em không làm gì sai cả.”
Chị vẫn bình tĩnh:
“Nhưng Nhị Nha, chúng ta là con cái, bố mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, đừng khiến họ phiền lòng nữa, được không?”
“Chỉ cần em cúi đầu nhận lỗi, là chuyện qua đi thôi. Đây là bố mẹ chúng ta, chứ không phải người ngoài.”
“Mẹ nói rõ rồi, mẹ không bắt em trả. Chỉ vì điều đó thôi, chúng ta cũng đừng làm quá lên, được không?”
“Nếu em thực sự không chịu được, chị sẽ đổi sổ này thành sổ của chị, coi như là tiền mẹ đã chi cho chị, có được không?”
Chị dỗ dành tôi như dỗ trẻ con.
Nhưng tôi không hiểu sao, lại càng tủi thân.
Tủi thân, hoang mang, đau khổ và dằn vặt.
Như thể tôi chính là kẻ vô lý, kẻ gây chuyện.
Trước đây, khi chị nói đến mức này, tôi sẽ nhượng bộ.
Lần này cũng vậy, tôi bắt đầu do dự.
Bố mẹ, tình thân, máu mủ… Những thứ này tôi chưa từng dám buông bỏ.
Buông bỏ, là một quá trình xé nát chính mình.
Quá đau đớn.
Nhưng ánh mắt tôi lướt qua sân, nhìn thấy từng dải lạp xưởng cay đỏ rực treo trên dây phơi, đung đưa theo gió.
Tôi nghiến răng, quay người bước đi.
Tôi chưa đi xa, điện thoại đã rung lên liên tục.
Mẹ tôi đăng thông báo lên nhóm gia đình:
“Nhị Nha cãi lời cha mẹ, kiên quyết qua nhà bạn trai đón Tết. Tôi tuyên bố từ hôm nay cắt đứt quan hệ mẹ con với nó.”
“Sau này, chuyện cưới xin của nó không liên quan đến tôi. Chúng tôi già yếu bệnh tật, cũng không cần nó lo.”
“Nó vì đàn ông mà từ mặt cha mẹ, vì tiền mà không từ thủ đoạn. Mọi người hãy làm chứng, sau này dù nó có khóc lóc cầu xin, giúp hay không giúp là tùy mọi người, đừng nể mặt chúng tôi.”
“Nếu nó vay tiền của ai, mọi người hãy cân nhắc kỹ, tôi và bố nó sẽ không giúp nó trả nợ.”
Một loạt họ hàng, người thân quen kẻ không quen, đều vào nhóm hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Bố tôi nhắn lại:
“Con cái không hiểu chuyện, giận dỗi bỏ đi, để mọi người chê cười rồi.”
“Nhị Nha bị chúng tôi nuông chiều hư rồi, năm mới lại đòi rời nhà. Tôi nhắn lên đây là để phòng trường hợp nó lợi dụng danh nghĩa người thân đi vay tiền, khiến mọi người khó xử. Con cái lớn rồi, phải ra ngoài va chạm mới hiểu chuyện, cũng tốt thôi. Nó cứ luôn cảm thấy gia đình là đang hại nó.”
Một số trưởng bối lên tiếng:
“Tết đến nơi rồi, Nhị Nha đọc được thì mau về nhà đi, đừng khiến cha mẹ lo lắng.”
“Được nuông chiều quá hóa hư! Đã lớn như vậy, sao vẫn còn chìa tay đòi tiền cha mẹ?”
“Dù có chuyện gì, làm ầm lên vào ngày Tết cũng là bất hiếu! Nhị Nha trước đây ngoan lắm, sao giờ như bị tẩy não vậy? Có phải kết giao với bạn bè xấu không?”
Tôi muốn lên tiếng phản bác, nhưng lại thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Ngay cả những người sống cùng tôi bao năm còn không hiểu tôi, thì những người thân xa lạ kia làm sao có thể tin tôi?
6
Họ chẳng qua chỉ là những quái vật thích nhai ngấu nghiến tin đồn, càng phản bác, họ càng có chuyện để bàn tán.
Tôi tắt thông báo nhóm.
Nhưng tin nhắn của chị cả vẫn liên tục gửi tới.
“Trong nhà không có thù oán gì qua đêm cả, em cứ bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáo rồi về nhé. Chị luôn yêu em.”
“Chuyện của hồi môn, em đừng lo. Nếu bố mẹ thực sự không muốn cho, chị sẽ cho em. Chị luôn nhớ rằng, tiền học phí của chị năm đó là do em đi làm kiếm được.”
Rõ ràng đã điều chỉnh lại cảm xúc, vậy mà đọc đến câu này, nước mắt tôi lại rơi không ngừng.
Cơn giận vừa rồi đối với chị cả, cũng tan thành từng mảnh.
Chưa kể, chị còn chuyển khoản 1.000 tệ cho tôi.
Lòng tôi vừa ấm áp, vừa đau đớn.
Tôi nhấn nút trả lại tiền.
“Em có tiền.”
Tôi định nói với chị rằng tôi đã trúng số, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
“Nghe lời, nhận đi. Em đến nhà bạn trai, không thể đi tay không, sẽ bị người ta coi thường. Sau này cũng khó sống. Em còn trẻ, lại không học nhiều, không hiểu được những chuyện này đâu.”
Chị khuyên nhủ rất chân thành.
Nhưng tôi không trả lời nữa.
Lúc gập điện thoại lại, tôi vô tình chạm nhầm màn hình, gửi một loạt ký tự loạn xạ cho mẹ.
Ngay lập tức, hệ thống hiển thị:
[Người dùng đã xóa bạn khỏi danh sách bạn bè.]
Tôi sững sờ.
Nhưng rồi, tôi thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Thế cũng tốt, từ giờ, tôi có thể tiêu tiền của mình mà không cảm thấy áy náy.
Sau khi đổi vé số, trừ thuế còn lại 6,4 triệu tệ.
Tôi chỉ lang thang ba ngày, liền mua một căn hộ trong thành phố:
Ba phòng ngủ, hai phòng khách, nội thất đầy đủ, giá 1,2 triệu tệ.
Chủ cũ là một đôi tình nhân mới đính hôn, nhưng trước khi dọn vào đã chia tay, cô gái cần bán gấp để rời thành phố.
Giá rẻ hơn nhiều so với giá thị trường.