Chương 2 - Khi Cuộc Hôn Nhân Chỉ Là Một Dự Án Đầu Tư

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi lạnh lùng chọn tất cả người nhà Giang Đào — từ bố mẹ chồng, em chồng — kéo thẳng vào danh sách chặn.

Thế giới, phút chốc yên tĩnh.

Đúng lúc đó, màn hình hiện thông báo mới.

Không phải tin rác, mà là cảnh báo chi tiêu từ ngân hàng.

【Quý khách thân mến, thẻ phụ số đuôi xxxx của quý khách vừa chi tiêu 38.000 tệ tại ‘KTV Kim Bích Huy Hoàng’ lúc 23:48.】

Thẻ phụ đó là tôi cấp cho Giang Đào.

Anh ta nói ôn thi áp lực, thi thoảng cần gặp bạn bè xả stress. Tôi chưa từng nghi ngờ.

Ba vạn tám.

Lúc tôi thức trắng đêm vì dự án, lúc tôi bị người nhà anh ta làm nhục giữa bàn tiệc, cái gọi là “gọi điện đến phát điên” của anh ta, hóa ra chỉ là nhấn lại nút gọi trong tiếng nhạc trụy lạc của KTV.

Biết đâu, bên cạnh còn có cô gái nào đó đang cười duyên, trêu chọc thằng chồng khờ khạo có bà vợ không biết điều.

Tôi nhìn dòng tin nhắn ấy… rồi bật cười.

Không phải cười khẩy, cũng không phải giễu cợt.

Mà là một nụ cười thật lòng, nhẹ nhõm đến lạ thường.

Cảm ơn anh ta, vì đã dùng cái hóa đơn 38.000 tệ ấy, giúp tôi đặt dấu chấm hết đắt giá và rõ ràng nhất cho ba năm ngu muội vừa qua.

Tôi tắt điện thoại, bước đến bên khung cửa kính sát sàn.

Trời đã bắt đầu hửng sáng. Một ngày mới bắt đầu rồi.

Ngày mới — thuộc về tôi.

02

Chiều hôm sau, tôi lái chiếc Porsche trắng chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe dưới hầm công ty.

Ánh nắng chói chang, tôi đeo kính râm, vừa định đạp ga thì một bóng đen bất ngờ lao ra chắn trước đầu xe, dang tay đứng chặn.

Là Giang Đào.

Anh ta trông tiều tụy thấy rõ — thức trắng cả đêm, mắt đỏ ngầu, tóc tai rối bời, áo sơ mi nhăn nhúm, chẳng còn chút dáng vẻ của “ứng viên công chức” gì cả.

Bộ dạng thảm hại, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ tuyệt vọng điên cuồng.

Tôi đạp phanh, đầu xe cách đầu gối anh ta chỉ vài phân.

Tôi không xuống xe, cũng không bấm còi. Chỉ lặng lẽ nhìn anh ta qua kính chắn gió.

Thấy tôi không có phản ứng gì, anh ta lập tức đổi chiêu.

Chạy tới bên ghế lái, đập mạnh vào cửa kính, gương mặt bỗng chốc đầy vẻ hối hận và thấp kém.

“Vợ ơi! Em mở cửa đi! Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi!”

Giọng anh ta khàn đặc, gần như nghẹn ngào, khiến mấy đồng nghiệp ngang qua đều phải ngoái nhìn.

“Em theo anh về nhà đi, anh quỳ gối xin lỗi cũng được! Ba mẹ anh tức quá mà phát bệnh rồi, em coi như thương hại anh, về thăm họ một chút được không?”

Vẫn là bài cũ.

Lúc nào cũng đóng vai đáng thương, lúc nào cũng lấy đạo lý ràng buộc người khác, lúc nào cũng đặt cảm xúc gia đình anh ta lên hàng đầu.

Tôi nhìn khuôn mặt từng khiến mình rung động, giờ chỉ thấy xa lạ và buồn cười.

Ba năm trước, anh ta cũng từng nắm tay tôi thề thốt, hứa sẽ cho tôi một mái nhà ấm áp, sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.

Nhưng giờ, cái gọi là “nhà” chỉ là cái cớ để trói buộc tôi, còn cái gọi là “tốt” chỉ là cái mác để anh ta đòi hỏi vô tận.

Tôi từ từ hạ kính xe xuống, kính râm che đi toàn bộ cảm xúc.

“Lên xe.”

Giọng tôi bình thản, không rõ vui giận.

Giang Đào khựng lại một giây, sau đó là vẻ mừng rỡ tột cùng hiện rõ trên mặt. Anh ta tưởng tôi đã mềm lòng, tưởng màn “cãi nhau vợ chồng” này sắp kết thúc theo hướng anh ta mong muốn.

Anh ta nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, nhìn tôi đầy dè dặt như một con chó chờ chủ vuốt ve.

“Vợ ơi, anh biết mà, em vẫn thương anh nhất…”

Tôi không đáp, khởi động xe, lặng lẽ nhập vào dòng xe tấp nập.

Anh ta cũng bắt đầu cảm nhận được không khí lạ lạ, đành ngậm miệng.

Chiếc xe lao nhanh đến trước khu căn hộ rộng rãi mà tôi đã mua trước hôn nhân — trả một lần không thiếu xu nào.

Giang Đào thở phào nhẹ nhõm, mặt lại hiện lên nụ cười quen thuộc, như thể mọi thứ đã đâu vào đấy.

“Về tới nhà rồi vợ ơi, tối em muốn ăn gì? Anh làm sườn xào chua ngọt món em thích nhất cho nha.”

Anh ta vừa nói vừa định nắm tay tôi, nhưng tôi đã tháo dây an toàn trước.

Tôi quay sang nhìn anh ta.

“Anh dọn đồ đi, chuyển về nhà ba mẹ anh sống.”

Nụ cười trên mặt Giang Đào lập tức đông cứng lại, như thể phim bị bấm nút tạm dừng.

Vài giây sau, anh ta như chưa hiểu rõ, còn dụi tai.

“Vợ… em nói gì cơ?”

“Tôi nói,” tôi nhấn từng chữ, rõ ràng rành mạch, “anh dọn ra khỏi đây.”

Anh ta cuối cùng cũng hiểu.

Một cơn giận từ đâu dồn thẳng lên đầu, mặt đỏ bừng, gân xanh nổi trên cổ.

“Lâm Vị! Em có ý gì hả?!” Anh ta gào lên, giọng vang dội trong không gian chật hẹp của xe, “Chỉ vì cái bàn chết tiệt hôm qua Chỉ vì chuyện cỏn con vậy mà đòi ly hôn?!”

“Chuyện cỏn con?” Tôi nhìn anh ta, buồn cười đến mức không nén được, “Giang Đào, chuyện này không phải vì cái bàn.”

“Là vì tôi đã bỏ ra hơn một triệu tệ trong ba năm, để đổi lấy câu ‘con dâu không được ngồi bàn chính’ từ ba anh.”

“Là vì tôi cho anh một cuộc sống không cần lo nghĩ, mà anh lại thản nhiên xem tôi như người ngoài có thể đá văng bất cứ lúc nào.”

“Là vì tôi từng xem anh là bạn đồng hành, còn anh thì chỉ muốn tôi làm người vợ ngoan ngoãn phục tùng.”

Từng lời tôi nói vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng như dao mổ, phanh phui từng lớp mặt nạ giả dối của anh ta.

Giang Đào bị chặn họng, mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch.

Tôi rút điện thoại ra, mở ứng dụng máy tính, giơ về phía anh ta.

Dòng số lạnh lẽo trên màn hình chói mắt trong ánh nắng.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)