Chương 1 - Khi Cuộc Hôn Nhân Chỉ Là Một Dự Án Đầu Tư
Tôi có mức lương năm 2,1 triệu tệ, còn chồng thì ở nhà toàn thời gian ôn thi công chức suốt ba năm nay.
Hôm đó là đại thọ của bố chồng, tôi mạnh tay chuyển luôn 88.000 tệ tiền mừng.
Ông ấy nhận tiền xong, lại chỉ vào cái bàn nhỏ trong phòng khách và nói: “Con ngồi qua bên kia đi, bàn chính không có chỗ cho con.”
Tôi không nói gì, quay lưng bỏ đi.
Chồng tôi chạy theo kéo tay tôi lại, bị tôi hất ra: “Đừng cản đường tôi đi kiếm tiền nuôi anh.”
Anh ta gọi 108 cuộc, tôi dứt khoát tắt máy, quay về làm thêm giờ.
Ba giờ sáng, nhịp đập của thành phố như đang ngủ yên dưới chân tôi. Trong tòa cao ốc này, chỉ còn ánh đèn của tôi là chưa tắt.
Không khí lửng lơ mùi cà phê trộn mùi giấy tờ, cái mùi ấy còn khiến tôi thấy an tâm hơn cả nước hoa.
Tôi vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến xuyên lục địa, giúp công ty chốt thành công một thương vụ sáp nhập có giá trị chín chữ số. Cảm giác vui sướng chỉ kéo dài trong chớp mắt, sau đó là mỏi mệt đến cạn kiệt.
Tôi ngả người ra chiếc ghế da lạnh lẽo, xoa huyệt thái dương đang căng cứng.
Trong yên tĩnh, chiếc điện thoại trên bàn cứ run lên từng hồi như một con bọ cánh cứng hấp hối, vùng vẫy vô ích trên mặt bàn trơn bóng.
Màn hình liên tục sáng lên, hiện cùng một cái tên — Giang Đào.
Chồng tôi.
Tôi không để ý, mặc kệ nó rung cho đến khi kiệt pin tự tắt.
Thật ra từ lúc xoay người rời khỏi cái “bữa tiệc gia đình” kia, thế giới của tôi đã bật chế độ im lặng.
Vài tiếng trước, trong căn phòng tiệc được trang hoàng rực rỡ sắc đỏ, mùi dầu mỡ và rượu trắng rẻ tiền xộc lên khiến tôi thấy choáng váng.
Tôi vừa rời khỏi một buổi thuyết trình gấp gáp, thậm chí chưa kịp thay bộ vest đặt may hơn chục nghìn tệ, trang điểm kỹ càng, thần thái sắc lạnh – hoàn toàn lệch pha với khung cảnh ồn ào quanh mình.
Tôi xách quà mừng bước đến, đưa cho bố chồng chiếc điện thoại đang hiển thị giao dịch thành công 88.888 tệ.
“Ba, chúc ba phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Trong mắt ông ấy thoáng lên một tia tham lam nhận lấy điện thoại xác nhận xong con số, nếp nhăn trên mặt giãn ra thành một đóa hoa cúc nở rộ.
Bên cạnh là mẹ chồng và em chồng cũng lập tức nở nụ cười nịnh nọt.
“Vẫn là Tiểu Vị hiểu chuyện nhất! Ra tay rộng rãi thật!”
“Đúng đúng, anh tôi có phúc lắm mới cưới được cô chị dâu biết kiếm tiền như rút tiền… À không, hiền thê như thế!”
Tôi đã quen với kiểu khen ngợi pha lẫn tính toán thế này. Vừa định ngồi vào vị trí đã được sắp xếp trên bàn chính, thì bố chồng đột nhiên mở miệng.
Giọng ông ta không lớn, nhưng lại như một chiếc dùi lạnh ngắt đâm thẳng vào màng nhĩ tôi:
“Con qua bên kia ngồi.”
Ông ta hất cằm về phía góc phòng, nơi có chiếc bàn phụ sát cửa bếp, nơi các món ăn được bê ra.
Trên bàn chỉ đặt lẻ loi một bộ bát đũa.
Nụ cười trên môi tôi khựng lại.
“Gì cơ ạ?”
“Quy củ nhà này là con dâu không được ngồi bàn chính.” Ông ta nói đầy tự nhiên, còn mang chút kiêu ngạo, “Bàn chính là chỗ của người nhà và khách quý.”
Người nhà? Khách quý?
Tôi nhìn quanh bàn chính — bố mẹ chồng, Giang Đào, em gái Giang Yến và mấy họ hàng xa tên tôi còn chẳng nhớ nổi.
Trên người họ, từ đầu đến chân, có thứ gì là không dùng tiền tôi kiếm ra?
Căn hộ ba phòng mới mua để cải thiện điều kiện sống”, tiền đặt cọc tôi trả.
Chiếc xe hơn ba trăm nghìn tệ của Giang Đào, tôi trả một lần tiền mặt.
Ngay cả tiệc mừng thọ hôm nay, tôi cũng đã chuyển tiền cho Giang Đào từ trước.
Tôi — một đối tác đầu tư với thu nhập hàng năm 2,1 triệu tệ, một “máy rút tiền” nuôi sống cả nhà bọn họ — lại không đủ tư cách ngồi bàn chính.
Hóa ra, tôi không phải “người nhà”.
Thậm chí, đến “khách quý” tôi cũng chẳng được tính.
Khoảnh khắc ấy, có gì đó trong tôi hoàn toàn vỡ vụn.
Ba năm qua tôi coi cuộc hôn nhân này như một dự án đầu tư dài hạn.
Tôi tin lời Giang Đào rằng anh ta là “cổ phiếu tiềm năng”, ủng hộ anh ta nghỉ việc ôn thi, cung cấp cho anh ta mọi điều kiện tốt nhất để không phải lo lắng gì.
Tôi tưởng mình đang đầu tư vào tương lai, vào người bạn đời.
Nhưng bây giờ tôi mới hiểu — tôi chỉ đang nuôi một đàn ký sinh trùng. Vừa hút máu tôi, vừa khinh thường cách tôi tồn tại.
Tôi không phản bác, không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn họ rồi… khẽ cười.
Tôi thu lại ánh mắt, quay người bước đi.
“Ê, Lâm Vị, em đi đâu đấy!” Cuối cùng Giang Đào cũng phản ứng, đuổi theo nắm lấy cổ tay tôi.
Lòng bàn tay anh ta nóng hổi, dính dấp mùi rượu, khiến tôi thấy ghê tởm một cách bản năng.
Tôi hất mạnh tay anh ta ra, lực đủ để anh ta lảo đảo.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, nói từng chữ: “Đừng cản đường tôi đi kiếm tiền nuôi anh.”
Nói xong, tôi không ngoảnh lại, dứt khoát rời khỏi căn phòng ngột ngạt ấy.
Sau lưng tôi, là sự im lặng chết chóc, và tiếng giày cao gót rắn rỏi vang vọng.
Ý thức kéo tôi trở về hiện tại.
Tôi cầm điện thoại lên mở khóa.
108 cuộc gọi nhỡ, đều là từ Giang Đào.
WeChat thì bị oanh tạc bởi cả nhà chồng.
Mẹ chồng gửi cả chục đoạn ghi âm, giọng kéo dài the thé, toàn những câu kiểu “không có giáo dục”, “không hiểu chuyện”, “mất mặt nhà họ Giang”.
Em chồng Giang Yến thì thẳng thắn hơn: Lâm Vị, chị làm trò gì vậy? Giả vờ cho ai xem? Không phải chỉ là kiếm được mấy đồng tiền bẩn à? Làm như ghê gớm lắm! Anh tôi để ý chị là phúc đức mấy đời nhà chị đấy!”
Tin nhắn của Giang Đào dài nhất — từ chất vấn, dọa dẫm, đến cầu xin tha thứ.
“Vợ ơi, em về đi, đừng giận nữa. Anh biết sai rồi.”
“Ba mẹ già rồi, em đừng chấp họ.”
“Nếu em không về, anh… anh chết cho em xem!”
Tôi nhìn những dòng chữ ấy, mặt không cảm xúc, lòng dửng dưng như mặt hồ phẳng lặng.
Tôi không giận, không dỗi.
Tôi chỉ đang thi hành quyết định của chính mình — quyết định đã có từ khoảnh khắc bố chồng thốt ra câu kia.
Kết thúc thương vụ đầu tư thất bại này, kịp thời cắt lỗ.