Chương 2 - Khi Chồng Chăm Sóc Chị Dâu

2

“Mai Mai!”

Tào Ngọc Trạch hoảng hốt, chặn trước cửa níu lấy tay tôi:

“Em đang nói gì vậy? Anh sao có thể bỏ em được, cả đời này, người anh yêu nhất chính là em!”

Tôi không đáp, chỉ im lặng rơi nước mắt, một tay cố đẩy cửa, miệng gọi tên thân mật của con trai và con gái.

Tào Ngọc Trạch càng hoảng, cuống cuồng nói:

“Đừng đi mà, anh sẽ lập tức tiễn mấy chị dâu về quê. Mai Mai, đừng khóc nữa.”

“Anh đừng nói kiểu đó, để người ta nghe thấy lại nghĩ em là đứa em dâu nhỏ nhen không dung nổi người khác.”

Tôi bĩu môi, vòng tay ôm lấy eo anh ta:

“Ngọc Trạch, hay là mình chia tiền nhà thành mười phần được không?”

Anh ta nhìn tôi đầy nghi hoặc, tôi giơ ngón tay ra đếm:

“Ba phần coi như anh làm con rể, gửi về cho bố em, ba phần làm quà của bố cho bọn nhỏ, ba phần là cam kết của anh với em.”

“Phần cuối cùng để lại cho anh, để anh chăm sóc mấy chị dâu. Nếu có gì không đủ, cứ gọi điện công cộng báo em biết.”

Những lời từng khiến tôi nguôi ngoai ở kiếp trước, nay tôi trả lại anh nguyên vẹn.

Thực tế là, đến lúc thiếu tiền thật, chẳng ai dám bỏ ra một xu để xếp hàng gọi điện thoại công cộng.

Tào Ngọc Trạch rơi nước mắt, vội vã hôn tôi, khen tôi rộng lượng, thấu hiểu.

Chị cả nghe tin tôi muốn rời đi, lập tức hành động, đem toàn bộ chăn gối trong phòng tôi vứt ra ngoài:

“Người nhà quê tụi chị quen giường rồi, mấy thứ này không ngủ quen được, tiện thể mang hết đi cho rồi.”

Đó là chăn cưới và gối do chính tay Tào Ngọc Trạch may cho tôi.

Từng ấy năm hôn nhân, mặt chăn và lớp bông bên trong đã mục nát, tôi phải thuê người đập lại bông, khâu lại từng góc, tiếc không nỡ bỏ.

Vậy mà giờ tôi như chẳng còn gì vướng bận, cầm kéo cắt phăng.

Tào Ngọc Trạch hơi sững người, định nói gì đó, nhưng vì nể mặt chị dâu nên lại nuốt vào.

Tôi gom hết đồ có giá trị, cả tủ lạnh, máy khâu cũng không để lại cái nào.

“Chị cả nói đúng, nhà đã có chủ mới, đồ đạc cũng nên đổi mới từ đầu đến chân.”

“Ngọc Trạch khỏe mạnh, chẳng mấy chốc sẽ khuân hết hành lý nhà quê của mấy chị lên. Còn mấy món hình thức này do tôi bỏ tiền ra mua, khỏi để lại chướng mắt.”

Chị cả vốn chỉ muốn làm tôi bực, không ngờ tôi dọn sạch cả căn nhà.

Bà ta tức đến phát điên, gào lên trong cơn phẫn nộ vô lực:

“Nhìn cái vẻ trọng vật khinh người của cô kìa, ai thèm xài đồ nhà cô chứ, nhìn thì đẹp mà chẳng thực dụng, ở quê không có mấy thứ đó tụi tôi vẫn sống khỏe!”

Con gái tôi nghe thấy, chạy ngược lại, giật luôn thanh sôcôla và lon Coca từ tay con gái chị cả.

“Đây là cậu con mang từ nước ngoài về, nếu không thèm thì trả lại cho con!”

Chị cả và con gái sững người, còn chưa kịp mắng, An An đã chạy về bên tôi, kéo tay tôi đi.

Dưới cái nắng gay gắt, thanh sôcôla tan chảy rất nhanh.

Tôi định nhắc con gái ăn nhanh lên, nhưng nó lại đưa miếng sôcôla đã bóc sẵn đến bên miệng tôi:

“Mẹ ăn đi, cậu nói mẹ từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt mà.”

Tôi sững người.

Anh trai tôi đúng là từng nói như vậy, nhưng Tào Ngọc Trạch nghe rồi thì quên ngay. Còn tôi, từ lâu đã không còn là người biết xót thương bản thân mình nữa.

Mười mấy tấm phiếu mua đường có thể đổi được bao nhiêu mối quan hệ?

Mấy hào lẻ có thể đủ cho con ăn được mấy bữa thịt?

Dù anh tôi có mang kẹo về tận nhà, điều tôi nghĩ đến đầu tiên vẫn là giữ lại đến Tết để giữ thể diện cho Tào Ngọc Trạch, để cho bọn trẻ ăn, chưa từng nghĩ đến việc dành một chút cho bản thân.

Tôi rảnh tay lau mồ hôi, dưới cái nắng gắt, nếm thử một miếng.

Sôcôla đã hơi tan chảy, nhưng vị ngọt thì không hề giảm bớt, ngọt đến tận tim, khiến tôi không kiềm được mà rơi nước mắt.

Tôi biết, lần này, mọi thứ đã khác.

Con gái vẫn đang nằm trong vòng tay tôi, con bé sẽ không còn biến thành xác chết.

Tôi cũng sẽ không vì anh trai làm ăn thất bại mà phải buôn bán trái phép.

Bệnh của bố vẫn chưa trở nặng, lúc này quay về chữa trị là thời điểm tốt nhất.

3

Tôi chạy như bay trở về, đón xe buýt công cộng ép ông vào viện.

Vừa đến nơi, đã nghe giọng chị cả the thé vang vọng cả bệnh viện:

“Ở làng tôi, người ta biếu quà nhờ vả còn chưa chắc tôi chịu khám, cô là cái thá gì mà dám nói tôi không đủ trình làm bác sĩ?!”

Tôi không ngờ Tào Ngọc Trạch và chị cả cũng có mặt ở bệnh viện, liền vội bảo bố tạm trốn vào cầu thang.

Hiện giờ ông vẫn còn khỏe, nếu để Tào Ngọc Trạch nhìn thấy, lời nói dối của tôi về bệnh tình của bố sẽ lập tức bại lộ.

Bạn của Tào Ngọc Trạch cũng không biết phải làm sao, nói thật lòng:

“Nếu chị thật sự tự tin vào tay nghề, có thể thử tìm mấy phòng khám nhỏ. Bệnh viện lớn như bọn tôi, tuyển dụng đều ưu tiên tốt nghiệp từ trường y, sao có thể tuyển người chưa học đại học?”

Anh ta nể mặt Tào Ngọc Trạch nên mới nói thật như vậy, ai ngờ chị cả lập tức nổi điên:

“Ý anh là gì? Tôi không học đại học thì sao? Tôi không học đại học nhưng vẫn giỏi hơn mấy người chỉ giỏi mồm mép bày vẽ như anh!”

Giọng chị ta to đến mức mấy bác sĩ đi ngang qua cũng quay sang cau mày.