Chương 2 - Kết Thúc Của Một Cuộc Tình
Trước tiên nấu cháo bí đỏ món Tiểu Mãn thích nhất, rồi chiên hai quả trứng ốp la, cắt thêm vài lát jambon.
“Mẹ ơi.” Tiểu Mãn dụi mắt đi ra từ phòng ngủ, “Ba đâu rồi?”
“Ba đi làm rồi con.”
“Nhưng hôm nay là thứ bảy mà.”
“Ba phải tăng ca.”
Tiểu Mãn chu môi ngồi xuống bàn ăn: “Ba lâu rồi không chơi với con.”
Tôi xoa đầu bé: “Ngoan, ăn sáng đi đã.”
Trần Chí Viễn về lúc tám giờ, vẫn mặc bộ đồ hôm qua.
Thấy bữa sáng trên bàn, anh ta cau mày: “Không phải nói hôm nay đi ly hôn sao?”
“Cục dân chính chín giờ mới mở cửa.” Tôi bình tĩnh nói, “Ăn chút gì đi.”
“Tôi không đói.”
“Tùy anh.”
Tiểu Mãn ngẩng đầu hỏi: “Ba, tối qua ba đi đâu vậy?”
Trần Chí Viễn gắt: “Trẻ con đừng hỏi nhiều.”
“Mẹ nói ba tăng ca…”
“Lo ăn cơm của con đi!”
Tiểu Mãn sợ hãi co người lại, mắt đỏ hoe.
Tôi ôm con vào lòng: “Không sao đâu, ba đang buồn. Nào, mẹ đút cho con.”
Trần Chí Viễn nhìn hai mẹ con tôi, ánh mắt phức tạp.
“Lâm Duyệt, em thật sự nghĩ kỹ chưa?”
“Không phải em nghĩ kỹ.” Tôi tiếp tục đút cháo cho con, “Là anh nghĩ kỹ rồi.”
“Anh làm vậy là vì muốn tốt cho em.” Anh ta ngồi xuống, “Em cứ như thế này, cả đời sẽ hỏng mất.”
Tôi cười nhạt, không nói gì.
Hỏng?
Tôi nhìn lợi nhuận đầu tư hiện trên điện thoại: +892.37%
“Ba mẹ, hai người đang nói gì vậy?” Tiểu Mãn bất an hỏi.
“Không có gì đâu.” Tôi hôn lên trán con bé, “Ăn nhanh nào, lát nữa mẹ đưa con đi công viên chơi.”
“Thật không ạ?” Mắt bé sáng lên.
“Dĩ nhiên rồi.”
“Nhưng…” Bé nhìn sang Trần Chí Viễn, “Ba có đi không?”
“Ba bận.” Anh ta đứng dậy, “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian.”
Tôi lau miệng cho Tiểu Mãn: “Cưng à, ở nhà ngoan nhé. Mẹ đi một lát rồi về.”
“Mẹ đi đâu vậy?”
“Mẹ đi…” Tôi khựng lại một chút, “Đi làm vài việc của người lớn.”
Ra khỏi cửa, tôi quay đầu nhìn lại căn nhà này.
Bảy năm qua từng góc nhỏ đều có dấu vết của tôi.
2
Bộ sofa trong phòng khách là do tôi chọn, bàn ăn cũng vậy, thậm chí cả bức ảnh cưới treo trên tường cũng là tôi nhất quyết phải treo lên.
Vậy mà anh ta lại nói, cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa.
“Đi thôi.” Trần Chí Viễn sốt ruột giục.
Tôi khép cửa lại, lặng lẽ nói lời tạm biệt trong lòng.
Trên đường đi, Trần Chí Viễn nghe mấy cuộc điện thoại liền.
“Ừ, tôi xong việc là qua ngay.”
“Yên tâm, rất nhanh thôi.”
“Tối nay à? Được, chỗ cũ nhé.”
Tôi biết bên kia đầu dây là ai.
“Anh vội đến thế sao?” Tôi hỏi.
“Vội gì?” Anh ta giả vờ không hiểu.
“Không có gì.”
Trước cổng Cục Dân Chính đã có không ít người xếp hàng.
Có những cặp đôi trẻ bế con đến đăng ký kết hôn, mặt mày rạng rỡ.
Cũng có những cặp như chúng tôi, đến ly hôn, ai nấy sắc mặt khác nhau.
“Thật trớ trêu.” Trần Chí Viễn đột nhiên lên tiếng.
“Sao cơ?”
“Bảy năm trước, chúng ta cũng từng xếp hàng ở đây.”
Tôi chợt nhớ lại.
Hôm đó trời cũng mưa, anh ấy che ô, cười ngốc nghếch nói: “Vợ ơi, từ giờ anh sẽ che chở cho em.”
“Phải rồi.” Tôi nói, “Thời gian trôi nhanh thật.”
Đến lượt chúng tôi.
Nhân viên làm thủ tục hỏi theo quy trình: “Hai người đều tự nguyện chứ?”
“Phải.” Trần Chí Viễn giành trả lời.
“Đã thỏa thuận xong việc phân chia tài sản chưa?”
“Rồi.” Anh ta lại giành lời, “Nhà và xe đều là của tôi, cô ấy không lấy gì cả.”
Nhân viên quay sang tôi: “Chị, có đúng vậy không?”
Tôi gật đầu: “Nhà là anh ấy mua trước hôn nhân, xe là bố mẹ anh ấy bỏ tiền ra mua, vốn dĩ chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Còn con cái thì sao?”
“Thuộc về tôi.” Tôi đáp.
“Cô ấy tay trắng ra đi.” Trần Chí Viễn bồi thêm.
Nhân viên nhíu mày: “Chị, nên cân nhắc kỹ.”
“Tôi suy nghĩ kỹ rồi.”
“Nhưng chị một mình nuôi con…”
“Tôi lo được.” Tôi mỉm cười, “Cảm ơn anh đã lo lắng.”
Thủ tục hoàn tất rất nhanh, mười phút sau, chúng tôi cầm trong tay cuốn sổ ly hôn màu xanh lục – đánh dấu sự kết thúc của một cuộc hôn nhân.
“Cô còn đồ gì cần lấy không?” Trần Chí Viễn hỏi, “Lấy xong thì nhanh chóng dọn đi.”
“Không cần. Chiều tôi chuyển.”
“Nhanh vậy?” Anh ta hơi ngạc nhiên.