
Kỷ niệm bảy năm ngày cưới, tôi ngồi đợi trong nhà hàng Michelin suốt hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, tôi thấy Trần Chí Viễn bước vào – tay còn đang ôm eo cô nhân viên cấp dưới mới 26 tuổi của anh ta.
“Duyệt Duyệt? Em làm gì ở đây?” Anh ta hơi sững lại.
Tôi cười nhạt, liếc nhìn biểu đồ K-line đang nhảy số trên điện thoại: “Đợi anh đó. Hôm nay không phải kỷ niệm ngày cưới của chúng ta sao?”
“À.” Anh ta buông tay khỏi eo cô gái, hờ hững đáp, “Anh quên mất.”
Cô gái nũng nịu hỏi: “Anh Viễn, chị này là…”
“Vợ tôi.” Anh ta giới thiệu một cách hời hợt, như đang nói về một người chẳng liên quan gì.
Bạch Lộ – tôi biết tên cô ta – nhìn tôi từ đầu tới chân, ánh mắt quét qua mái tóc hơi rối và đôi giày bệt dính bẩn của tôi, giọng điệu châm chọc: “Thì ra là chị dâu, thất lễ rồi.”
Tôi đứng dậy, xách túi: “Không làm phiền hai người nữa.”
Bình luận